"Mẹ, sao mẹ lại gọi cho con vậy?" Linh Duyệt thật sự bất ngờ. Mẹ cậu thường trả lời tin nhắn rất chậm, có khi tin nhắn gửi được hai tháng nhưng cậu cũng không thấy bà trả lời. Một là do sóng trên núi Côn Lôn không tốt, hai là do mẹ cậu thỉnh thoảng ngồi thiền đến nửa năm.
Mẹ Linh Duyệt hỏi bằng giọng điệu thâm trầm: "Con trai, con tìm được vợ chưa?"
Linh Duyệt hơi khựng lại, "Ôi, con quên nói cho cả nhà biết chuyện này."
Mẹ Linh Duyệt tức giận: "Con gấu con này! Mẹ cho con xuống núi để làm gì hả? Chuyện lớn vậy mà con cũng không biết nói cho cả nhà sao?"
Dù cách điện thoại nhưng Linh Duyệt vẫn nhận ra mẹ mình đang cáu kỉnh. Rõ ràng là tâm trạng mẹ cậu không tốt, chẳng biết là ai đã chọc giận bà. Lúc này, Linh Duyệt ngoan ngoãn nhận sai, "Con xin lỗi mẹ."
Quy luật sinh tồn trong Linh gia: Những gì mẹ nói đều là đúng.
Mẹ Linh thở dài, bà hơi bình tĩnh lại vì thái độ nhận sai của Linh Duyệt tốt, "Mẹ không ngờ nửa kia lại là Mặc Diễm. Rốt cuộc ông trời đang đùa cái quái gì vậy?"
Linh Duyệt nói lí nhí: "Thật ra anh ấy tốt lắm."
Mẹ Linh lập tức trở nên nổi cáu, sấm sét vang lên ầm ầm, "Con vừa nói gì?"
Linh Duyệt gãi đầu, "Chẳng phải mẹ từng bảo mặc kệ người ta nói anh ấy như thế nào, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với con thì con phải đối xử tốt lại với anh ấy sao?"
Mẹ Linh: "..."
Sau một hồi im lắng, một tiếng nổ ầm vang lên. Cậu chẳng biết mẹ mình đang đập thứ gì mà nghe như long trời lở đất.
Sau đó, Linh Duyệt nghe thấy ba mình khuyên nhủ bà: "Cuộc hôn nhân do trời định không thể bỏ được đâu em. Dù Linh Duyệt không ở bên Mặc Diễm thì con nó cũng không thể tìm người khác. Vợ à, em bớt giận đi, con nó đang nghe đấy, em đừng làm nó sợ."
Linh Duyệt rụt cổ lại rồi hỏi ba mình: "Ba, tại sao con không thể tìm người khác?"
Bên ngoài, danh tiếng của ba Linh khiến yêu tinh sợ chết khiếp nhưng ông lại cực kỳ dịu dàng với vợ con. Ông cười nói: "Hôn ước này do ông trời quyết định. Ông ấy cảm thấy hai con ở bên nhau là đúng, mặc kệ nó có lợi cho tương lai của yêu tộc hay là sẽ khiến yêu tộc ra sao thì ý ông ấy vẫn sẽ như vậy. Nếu con tìm người khác, ông trời sẽ tức giận và trừng phạt con."
Linh Duyệt tò mò, "Ông ấy sẽ trừng phạt con bằng cách nào?"
"Ông ấy sẽ giáng sét xuống đánh con. Với bản lĩnh hiện giờ của con thì có thể sẽ hồn phi phách tán."
Linh Duyệt sợ hết hốn, "Ba, ba đừng lo cho con, con sẽ không hủy hôn đâu."
Ba mẹ Linh Duyệt đều thấy tuyệt vọng, loại con dâu này, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đủ. Trong tương lai, nếu Mặc Diễm vẫn đối xử tốt với Linh Duyệt thì còn tạm được. Lỡ không tốt thì hai người sẽ tính sổ với anh ta, nhưng vẫn phải suy xét xem có thể đáng thắng anh không đã vì ngọn lửa của Mặc Diễm quá mạnh!
Ba Linh Duyệt hỏi han: "Anh ta có bắt nạt con không?"
"Dạ không." Linh Duyệt mỉm cười. Mặc Diễm chỉ giận chính mình, hoặc nhiều nhất là hù dọa cậu, nhưng nó chẳng đáng sợ chút nào.
Ba Linh Duyệt thở dài, "Được rồi, những người khác nói sao, ấm lạnh tự biết, con thấy tốt thì tốt. Chỉ có điều, ba mẹ muốn đi xuống núi nhìn con, cũng như gặp anh ta một chút."
"Dạ được," Linh Duyệt vui vẻ: "Con sẽ sửa sang nhà lại, nếu ba mẹ đã tới thì đừng có đi. Còn em con đâu rồi? Tại sao nó đang nghe lén mà lại không nói lời nào?"
Bầu không khí bên kia thoáng lạnh xuống, Linh Duyệt nghe thấy ba mình nói một cách lạnh lùng: "Em trai con bỏ nhà đi rồi, nó đi tìm con đó."
Linh Duyệt giật mình, "Hồi nào vậy ba?"
Mẹ cậu hét lên một câu: "Không biết!"
Linh Duyệt im lặng, là mẹ ruột mà con mình bỏ đi khi nào bà cũng không biết.
Mẹ Linh Duyệt nổi trận lôi đình, đến ba cậu cũng không ngừng được, "Nhãi con đó dám lén trốn đi! Bộ nó không sợ bị kẻ xấu bắt mất rồi đánh chết sao? Sau khi mẹ tìm được nó, mẹ sẽ đánh chết nó!"
Ba Linh Duyệt thở dài, "Vợ không cho con mình một con đường sống sao?"
"Không cho!"
Linh Duyệt khuyên nhủ: "Ba mẹ đừng lo lắng, nó thông minh nên chắc chắn sẽ không đi lạc. Nếu nó tìm yêu tinh nào đó để hỏi đường thì sẽ biết con ở đâu."
"Con đừng tìm nó, cứ để nó bị người ăn thịt đi! Xem nó có nhớ đời không!"
Linh Duyệt dở khóc dở cười, em trai và mẹ cậu đều là hung thú thượng cổ Hống và có huyết mạch của Lôi long, còn ba cậu thì có huyết mạch thượng cổ của Côn Bằng. Tuy nghe rất trâu bò nhưng em trai cậu không thể dục hỏa trùng sinh, chết thì chết, không thể nhớ suốt đời nên cậu phải tìm em trai mình.
Linh Duyệt vất vả lắm mới khuyên được mẹ mình bình tĩnh lại. Sau đó, cậu vội vã gọi cho Mặc Diễm: "Anh, anh có quen với yêu tinh nào để hỏi thăm tin tức không? Em trai em xuống núi tìm em nhưng nó lén chạy ra ngoài nên bây giờ em chẳng biết nó đang ở đâu."
Mặc Diễm đang chạy show ở nơi khác. Lúc anh vừa về tới khách sạn, còn chưa kịp cởi giày thì đã nhận được điện thoại từ Linh Duyệt, "Em trai em trông như thế nào? Anh sẽ tìm người nào đó hỏi thăm một chút."
Linh Duyệt: "Nó tên là Linh Tiêu, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, tóc trắng. mắt tím. Dù sao trông nó cũng khác với đứa trẻ loài người, nhưng em lo là nó sẽ biến thành dáng vẻ của bọn họ. Nó rất ngoan ngoãn, chưa bao giờ chủ động khiêu khích ai, cũng không gây rắc rối nên em sợ nó sẽ thấy tủi thân."
Mặc Diễm an ủi: "Em đừng quá lo lắng, anh sẽ nhanh chóng tìm được em ấy cho em."
Mặc Diễm nhớ lại lúc Linh Duyệt mới xuống núi, anh lo em trai cậu sẽ như Linh Duyệt, là một đứa nhỏ ngốc nghếch. Với huyết mạch đó mà cậu ta chạy ra ngoài, lỡ bị ai đó nhắm tới thì rất dễ gặp nguy hiểm. Sau khi Mặc Diễm cúp máy, anh nhanh chóng nhắn tin cho Phan Văn: "Em trai Linh Duyệt đã xuống núi, cậu hãy bảo bộ phận quản lý điều tra tin tức của Linh Tiêu và nhờ họ tìm càng sớm càng tốt, đừng làm mất dấu em ấy."
Phan Văn nhanh chóng tìm được phòng của Mặc Diễm. Y gõ cửa nhưng không đi vào mà tựa lên khung cửa, trêu chọc: "Ồ, em vợ tới tìm anh à."
Mặc Diễm nhướng mày, anh muốn nghe xem y định giở trò gì tiếp theo nên không đạp y ra ngoài.
Phan Văn cười hì hì, "Anh nên cư xử cho tốt vào. Em vợ đã tới thì ngày cha mẹ vợ tới còn xa sao?"
Mặc Diễm suy nghĩ, anh hiếm khi khen Phan Văn một câu, "Tôi thấy cậu là con gấu rất có ích."
Phan Văn ngạc nhiên, y bỗng dưng có linh cảm xấu, "Anh định làm gì?"
Mặc Diễm nói nghiêm túc: "Tôi sẽ đi lên núi Côn Lôn thêm một chuyến nữa."
"Để làm gì?"
"Để hỏi thăm xem cha mẹ em ấy thích gì." Mặc Diễm vừa nói vừa cầm áo khoác lên, anh muốn rời đi ngay tức khắc.
Phan Van lập tức thấy hối hận vì cái miệng thiếu đòn của mình, "Lão đại, ngày mai anh có lịch trình đấy!"
"Cậu yên tâm, tôi sẽ về kịp. Còn nếu tôi không về được thì cậu cứ hoãn nó lại."
Phan Văn kéo áo Mặc Diễm, "Lão đại, chuyện này không thể gấp gáp được. Chúng ta còn chưa biết khi nào họ sẽ tới, còn công việc thì đang ở ngay trước mắt đó!"
"Nhảm nhí, chuyện gấp nhất bây giờ chính là hôn sự vẫn chưa giải quyết xong, còn công việc thì chỉ như rắm mà thôi." Mặc Diễm vừa nói vừa hất Phan Văn ra. Sau đó, anh xé rách không gian rồi đi mất.
Phan Văn: "..."
Chỉ trách miệng y thiếu đòn!
Bấy giờ, trong một con ngõ.
"Thằng nhóc này trông giàu có thật đấy. Màu tóc nó nhuộm rất mới mẻ, độc đáo, còn đeo kính áp tròng nữa, chậc chậc." Đôi thanh niên tầm hai mươi tuổi chặn một đứa nhỏ trước một con ngõ. Xung quanh ngõ vắng tanh, đây là một nơi hoàn hảo để gây án.
Đứa nhỏ này có mái tóc trắng và đôi mắt tím, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đẹp như một cô gái, nhưng ánh mắt cậu lại rất kiêu ngạo và lạnh lùng. Đứa bé nhìn mấy tên côn đồ rồi nhếch môi khinh thường.
Đây chính là Linh Tiêu, người bỏ nhà ra đi để tìm anh mình.
Ánh mắt của Linh Tiêu khiến mấy tên côn đồ thấy khó chịu, "Đây là ánh mắt gì thế? Tao vừa nhìn một phát thì biết ngay nó là hạt đậu đỏ không biết những cực khổ ở thế giới loài người, chưa từng bị xã hội vùi dập."
"Mày đừng nói nhiều với nó. Thằng nhóc, mày mau giao hết tiền tiêu vặt ra đây."
Linh Tiêu vốn chỉ khinh thường những tên côn đồ nhưng khi cậu vừa nghe nhắc đến tiền thì ánh mắt cậu trở nên lạnh lùng. Lăng Tiêu nói một cách hung hăng, "Haha, tôi kỵ nhất hai điều, một là ai đó chê tôi xấu, hai là động tới tiền của tôi!"
Sau đó là một trận đấu đơn giản, Linh Tiêu dễ dàng đánh năm sáu tên côn đồ đó. Sau khi đánh xong, cậu dẫm lên mái tóc vàng của tên cầm đầu, "Anh còn dám cướp tiền của tôi không?!"
"Không dám, tôi không dám nữa đâu!" Mấy tên côn đồ không ngờ mình đã chọc phải một kẻ mạnh. Thằng nhóc này thoại nhìn ốm yếu nhưng lại có thể đánh thắng cả hắn!
Linh Tiêu hỏi một cách lạnh lùng: "Anh có biết Mặc Diễm không?"
Tên côn đồ run rẩy trả lời: "Tôi biết anh ta nhưng anh ta không biết tôi."
Linh Tiêu nhướng mày, nghiến răng hỏi: "Anh ta đang ở đâu?"
Tên côn đồ kinh hãi, "Tôi không biết. Anh ta là diễn viên nên nếu cậu lên mạng tra thì sẽ biết ngay."
"Lên mạng ư? Lên bằng cách nào?"
Tên côn đồ run lẩy bẩy lấy điện thoại ra rồi tìm kiếm hộ cậu.
Linh Tiêu tò mò nhìn sang, các tiểu yêu trên núi rất ít khi mua điện thoại vì họ nghe nói điện thoại sẽ làm mất ý chí quyết tâm rèn luyện khả năng sinh tồn một mình. Nhưng Linh Tiêu thấy thứ này trông rất vui nên cậu hỏi: "Cái này bao nhiêu tiền?"
"Cái này...3000 tệ, nhưng ăn cướp là phạm pháp đấy!" Đến hắn cũng biết cướp bóc là phạm pháp. Hai tay cầm điện thoại của tên côn đồ run lẩy bẩy, hắn vừa nhìn vào tròng mắt tím của đứa nhỏ này thì lập tức cảm thấy kỳ dị, hắn sợ đến sắp són ra quần.
Linh Tiêu hừ lạnh, trực giác mách bảo cậu: "Cái này không phải cái đắt nhất đúng không?"
"Không phải, cái của tôi rẻ lắm! Nó là đồ dỏm đấy!" Tên côn đồ thầm nhủ, rốt cuộc thằng nhóc này bị gì vậy, đến điện thoại cũng chưa thấy qua sao?
Linh Tiêu bĩu môi, "Tôi không lạ gì mấy món rẻ tiền, tôi chỉ muốn thứ đắt nhất."
Bấy giờ, tên côn đồ mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn mở điện thoại lên, trên màn hình lập tức hiện ra hình ảnh khôi ngô tuấn tú của Linh Duyệt lúc cậu mặc âu phụ trắng. Chẳng những vậy, khuôn mặt tinh xảo của cậu khi mỉm cười trông cực kỳ cuốn hút.
Linh Tiêu nghi hoặc "Hửm" một tiếng, cậu ngạc nhiên nên mới hỏi: "Anh biết anh trai tôi sao?"
Tên côn đồ vội vã trả lời: "Anh trai cậu là ai? Đây là Linh Duyệt, cậu ấy là người tình trong mộng của tôi."
Sau đó, hắn lại bị đánh, "Tôi cho anh thêm cơ hội để sắp xếp lại lời nói của mình. Sau này, tôi cấm anh không được thích anh ấy! Cũng cấm anh nhìn anh ấy!"
Tên côn đồ bị đánh đến bật khóc, hắn bị ăn đập mà chẳng có lý do gì cả! "Tại sao? Mỗi ngày Mặc Diễm đều được nhìn cậu ấy, tôi liếc mắt nhìn thì có sao đâu? Cậu nhỏ như vậy mà đã thích cậu ấy rồi sao?"
Linh Tiêu tức đến đỏ mặt, "Mỗi ngày đều được nhìn ư?"
"Đúng, hai người họ là một đôi, Mặc Diễm còn bảo họ sắp kết hôn rồi."
"Anh nói bậy!" Bịch Bịch, hắn lại ăn thêm hai cú đấm đau đến mức tên côn đồ phải kêu cha gọi mẹ. Lúc trước bị đánh thì hắn còn biết lý do nhưng giờ hắn bị đánh oan uổng quá.
Linh Tiêu chỉ vào những tên côn đồ khác, "Hai người họ sắp kết hôn rồi sao?"
Mấy tên côn đồ nhìn nhau, bọn chúng đã hiểu ra nguyên nhân tại sao đại ca mình bị đánh, "Không có!"
"Không có, tôi không biết!"
Linh Tiêu bĩu môi, lại đánh họ một trận, "Mấy anh đều đang nói xạo! Tưởng tôi ngu à?"
Lúc Linh tiêu đi từ con ngõ ra, cậu đã biến tóc và mắt mình thành màu đen như con người. Trong bụi cây có một yêu tinh hoa đang che mặt mình bằng lá cỏ, nó run lẩy bẩy nhìn Linh Tiêu đi ra. Nó đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng bạo lực nên sợ đến sắp hồn bay phách tán. Nó run run cất tiếng hỏi: "Cậu, là em trai Linh Duyệt đúng không?"
Đôi mắt Linh Tiêu sáng lên, "Anh, biết anh trai tôi sao?"
Yêu tinh cỏ sợ hãi: "Bộ phận quản lý vừa mới thông báo là anh cậu đang tìm cậu khắp nơi. Nếu chỉ đường cho cậu tìm được anh mình thì sẽ nhận được 100 tệ."
"100 tệ..." Linh Tiêu ngạc nhiên, anh mình mới xuống núi hai năm mà đã dám tiêu tiền phung phí như vậy! Sao có thể đưa tiền cho người khác được?!
"Tôi không hỏi anh tôi ở đâu, tôi chỉ hỏi Mặc Diễm đang ở đâu?" Linh Tiêu ngồi xổm xuống, hỏi yêu tinh cỏ, "Nếu hỏi về Mặc Diễm thì khỏi cần trả tiền đúng không?"
Dấu chấm hỏi hiện lên đầu yêu tinh cỏ, còn có cách này nữa sao??
Sau khi biết được Mặc Diễm cũng ở kinh đô, Linh Tiêu hóa thành rồng, cuốn theo tia chớp và gió bay đến kinh đô. Yêu tinh cỏ cầm một đồng tiền lẻ, sợ tới mức nằm trên đất, hắn bị huyết mạch của cậu áp đến suýt ngất xỉu.
Yêu tinh cỏ muốn khóc khi nhìn vào số tiền chỉ đường trên tay mình. Mặc Diễm, một yêu thú thời thượng cổ nổi danh là hung ác nhất Yêu giới chỉ đáng giá 1 tệ....
Linh Tiêu: 1 tệ của anh ta bằng 100 tệ của anh mình, mình đã kiếm được 99 tệ.
Vui vẻ.jpg
Khi Linh Duyệt đang bận tìm em trai mình, bộ phận yêu tinh đã đến thông báo, yêu cầu cậu đi thi.
"Ở đây có giấy chứng nhận tốt nghiệp mẫu giáo, tiểu học, cấp 2, cấp 3, và các bằng tốt nghiệp đại học. Ngoài ra, chúng tôi còn có các kỳ thi cấp huyện, cấp thành phố, và cấp quốc gia cho các môn khác nhau cũng như các chứng chỉ thi năng khiếu. Nếu cậu muốn thi lên thạc sĩ thì chỗ chúng tôi cũng có kỳ thi đó. Nhưng nếu cậu muốn thi lấy bằng tốt nghiệp nước ngoài thì chúng tôi cũng có thể làm hộ cậu, chỉ cần cậu thi đậu thì chúng tôi sẽ lập tức cấp bằng cho cậu. Cậu muốn thi mấy cái?"
"Nhiều vậy sao?!" Linh Duyệt ngẩn người sau khi nghe người quản lý nói xong. Dạo này, cậu không có đọc sách.
Nhân viên phụ trách chuyện này nói: "Hiện tại, bằng tốt nghiệp là một chiếc đệm, cậu thi càng nhiều thì càng dễ tìm công việc hơn. Nếu cậu có kỹ năng đặc biệt thì càng tốt vì cậu sẽ có nhiều sự lựa chọn trong công việc, còn có thể tăng lương."
Hóa ra bằng tốt nghiệp có tác dụng như thế, Linh Duyệt nói bằng giọng điệu thâm trầm: "Tôi cũng muốn thi lắm, nhưng... Hiện giờ tôi chỉ mới tự mình học xong chương trình cấp 3. Hay là tôi bắt đầu thi từ cấp mẫu giáo được không?"
Người quản lý: "..."
Lần đầu tiên hắn mới thấy một thần thú thời thượng cổ không có tiền đồ như vậy! Đối phương nói nghiêm túc: "Ngày mai, cậu hãy tới đây thi ba môn trước. Chúng ta sẽ bắt đầu thi từ bằng tốt nghiệp tiểu học."
Linh Duyệt cố nắm bắt thời gian nên cậu đọc sách cả đêm rồi sáng hôm sau đến địa điểm do người quản lý chỉ định. Khi cậu giải thích mục đích mình đến đây, có một yêu tinh ra tiếp cậu. Đó là một con trâu tinh mặc vest, thắt cà vạt và cầm một sấp tài liệu trong tay. Nếu hai cái sừng trâu trên đầu không bị thoái hóa thì có lẽ hắn sẽ trông ngầu hơn.
Trâu tinh cực kỳ khách sáo: "Chào cậu, tôi là thầy phụ trách giám thị kỳ thi này. Xin mời cậu qua bên đây."
Linh Duyệt thấy hơi ngạc nhiên, nhân viên trong bộ phận quản lý bây giờ đều bình dân như vậy sau? Thái độ phục vụ cũng quá tốt rồi đó!
Ai ngờ, trâu tinh nhìn hai bên đường. Sau khi phát hiện không có ai, hắn thì thầm: "Tiền bối Mặc không đi chung với cậu à?"
Sắc mặt Linh Duyệt hơi khựng lại: "Tôi tới đây để thi, dẫn anh ấy theo làm gì??
Cậu chắc chắn đây lại là fans của Mặc Diễm. Rốt cuộc là tại sao bọn họ lại nghĩ Mặc Diễm sẽ đi chung với cậu? Nếu hai người không đi chung với nhau thì bị xem là đang dỗi, logic gì vậy?
Lúc này, Linh Duyệt thấy rất nhiều nhân viên đứng ngay cửa. Trước mặt cậu có ba cánh cửa, mỗi cánh cửa lộ ra ít nhất bốn cái đầu nhìn lén cậu. Linh Duyệt dừng bước, "Bọn họ..."
Một người đàn ông trung niên bước ra, "Cậu đừng sợ, do bọn họ chưa từng thấy qua thần thú nên mới như thế."
Linh Duyệt lập tức có cảm giác như mình là con gấu trúc khổng lồ đi vào vườn bách thú. Cậu chẳng những không e dè mà còn ưỡn ngực, bước đi như một thần thú thượng cổ kiêu ngạo. Người nọ chào đón Linh Duyệt rồi đưa một tấm danh thiếp cho cậu, "Chào cậu, tôi đến từ bộ phận hôn nhân."
Linh Duyệt nhận lấy tấm danh thiếp với vẻ mặt ngỡ ngàng, tại sao ban hôn nhân lại ở đây?
Đối phương trông nghiêm túc: "Dù sao cậu cũng đã tới đây, tôi sẽ phổ cập một số điều mà yêu tinh cần phải chú ý khi kết hôn vì thủ tục của chúng ta rắc rối hơn con người."
Linh Duyệt cạn lời, "Tại sao tôi phải nghe thứ này? Tôi đâu có kết hôn."
Đối phương ngắt lời cậu, "Đã ba tháng rồi tụi tôi không thể khai trương, vất vả lắm mới gặp được một người sắp tiếp xúc với chuyện này. Sáng tối gì nghe cũng như nhau thôi. Sau khi về nhà, cậu hãy bàn bạc chuyện này với tiền bối Mặc. Nếu không, chúng tôi sẽ không sống nổi mất!"
Các yêu tinh vừa ngưỡng mộ Mặc Diễm vừa sợ sức mạnh của anh. Cuối cùng, bên người Mặc Diễm cũng có yêu tinh có thể giúp họ chuyển lời nên ánh mắt mà đám yêu tinh nhìn Linh Duyệt y như đang nhìn vị cứu tinh.
Linh Duyệt lui về sau một bước, "Hôm nay, tôi tới đây để thi."
"Cậu nghe xong rồi thi vẫn không muộn." Đối phương còn chưa nói hết thì bốn năm nhân viên đã chạy tới, "Mời" Linh Duyệt đi vào phòng một cách nhiệt tình. Họ còn bưng trà, rót nước và bóp vai cho cậu, "Cậu cần giấy bút không? Cần ghi chú gì không?"
Khóe miệng Linh Duyệt giật giật, "Tôi tới đây chỉ để đi thi!"
"Cậu sẽ không lỡ kỳ thi đâu. Cậu đã xem trang web này chưa? Cậu hãy đăng nhập vào trang web này trên điện thoại của mình vì đây là trang web dành riêng cho các yêu tinh như chúng ta. Sau khi kéo lên, cậu sẽ thấy ô đăng ký kết hôn, cậu bấm vào đây để đăng ký rồi nhập mã số yêu tinh của hai người vào. Sau khi bên chúng tôi xét duyệt xong, hai người có thể đến Cục Dân Chính của con người để đăng ký kết hôn." Thái độ của nhân viên cực kỳ nhiệt tình và chu đáo, nhưng họ chắc chắn sẽ không để bạn chạy thoát vì họ còn phải giảng từng bước một cho bạn. Nếu bạn không muốn nghe thì họ vẫn sẽ nói, "Đến lúc đó, hai người hãy đưa giấy đăng ký kết hôn cho chúng tôi xem. Sau khi chúng tôi ghi chép xong, hai người xem như đã kết hôn. Dù là bao nhiêu năm trong tương lai, cuộc hôn nhân của hai người vẫn sẽ hợp pháp. Có phải rất đơn giản không? Có phải cực kỳ tuyệt vời không? Khi nào hai người sẽ kết hôn? Nếu còn không khai trương được cho đôi nào thì chúng tôi sẽ bị đuổi việc."
Linh Duyệt: "..."
Cậu thật sự tới đây để đi thi.
"Kỳ thi tuyển dụng công chức cho yêu tinh ngày nay không dễ thi đậu nên chúng tôi thật sự không muốn bị cắt giảm người. Cậu nhìn xem, khi nào là thời điểm thích hợp nhất để hai người kết hôn?"
Linh Duyệt: "Dạo này, trợ lý của tôi bận giúp người đại diện làm chút chuyện trong công ty nên tôi cần mướn một yêu tinh làm trợ lý cho mình. Hợp đồng có năm bảo hiểm và một quỹ nhà ở, bao ăn bao ở, lương tháng hai vạn, nhưng nếu có trường hợp đặc biệt thì sẽ có thưởng thêm. Nếu mấy anh bị cho nghỉ việc thì có muốn làm chung với tôi không? Những thứ khác thì tôi không dám đảm bảo nhưng nếu tôi có miếng cơm thì sẽ không bỏ đói mấy anh."
Các nhân viên nhìn nhau rồi đồng loạt giơ ta. Đãi ngộ này còn tốt hơn cả bộ phận quản lý, thay vì bị cho nghỉ việc còn chẳng bằng nhanh chóng tìm nơi ở mới, đi theo thần thú để có tương lai.
Ông chủ của bộ phận hôn nhân, người đã đưa Linh Duyệt vào đây: "...Tôi sẽ đưa cậu vào phòng thi, mời cậu đi qua bên này!"
Linh Duyệt được người ta trịnh trọng mời ra ngoài nhưng cậu vẫn quay đầu lại, "Tôi thật sự muốn thuê một người trợ lý. Người thân hoặc bạn bè của mọi người có ai phù hợp không? Tôi muốn tìm một yêu tinh."
Ông chủ của bộ phận hôn nhân thấy vô cùng hối hận nên ông mau mau đuổi Linh Duyệt ra ngoài, "Ngài Phượng Hoàng, mời ngài hãy mau đi thi lấy bằng tốt nghiệp tiểu học. Nếu ngài còn không đi thì sẽ không hoàn thành bài thi hôm nay."
Linh Duyệt thở dài, đây là yêu tinh dễ thay đổi.
Linh Duyệt ngồi một mình trong phòng thi nhỏ. Vì để đề phòng các yêu tinh gian lận, trong phòng chỉ có một cái bàn và ghế ở chính giữa căn phòng. Trên bục giảng trước mặt cậu là chỗ ngồi của giáo viên giám thị, chỉ cần yêu tinh có chút động tĩnh cũng sẽ bị bắt ngay. Kỳ thi của yêu tinh còn nghiêm ngặt hơn của loài người.
Đầu tiên là kiểm tra Toán, tiếng Trung, và tiếng Anh cấp tiểu học nên cậu chỉ cần làm xong là được.
Linh Duyệt viết tên mình lên. Bài toán đầu tiên là 1,86 tỷ 524 triệu 261 tệ bên trong: ()
Linh Duyệt thầm nhủ, loài người thật thông minh. Ở độ tuổi nhỏ như vậy mà họ đã phải hiểu được tầm quan trọng của nhân dân tệ một cách sâu sắc. Tiêu Tiêu, em trai cậu là người giỏi nhất trong dạng câu hỏi này.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]