Chương trước
Chương sau
Ba Linh bưng đĩa trái cây tới, “Tiêu Tiêu, con đưa cái này cho anh con đi.”

Linh Tiêu đang chơi game, ngón tay cậu cực kỳ linh hoạt, điều khiển người trong máy tính đánh con rồng phương Tây trông như thằn lằn chẳng khác gì đánh con nít. Cậu hỏi một cách thờ ơ: “Bây giờ là nửa đêm rồi ba, ai còn ăn trái cây nữa?”

Ba Linh thấy cậu mê chơi bèn đanh mặt lại, “Con mau đưa đi, không thôi ba bảo mẹ đánh con đấy.”

Linh Tiêu đành đứng dậy, giao máy tính cho ba mình, “Ba giúp con chơi game đi, đánh chết nó thì bảo vật sẽ rơi ra đó ba.”

Ba Linh nhìn con rồng phun lửa với ánh mắt ghét bỏ, “Nếu đây là rồng thật thì ba có thể đánh được cả một quân đoàn.”

“Ba ráng kéo dài hộ con!” Linh Tiêu cầm dĩa trái cây vọt qua phòng Linh Duyệt, cậu giơ tay lên gõ cửa: “Anh, ba bảo em đưa trái cây cho anh, em đặt nó ở trước cửa nhé!”

Linh Tiêu nói xong lập tức quay về, nhìn thao tác của đối thủ, lượng máu đã gần đến đáy!

Linh Tiêu: “Ya huuu! Mình lấy được tiền đặt cọc của người ta rồi!”

Sau khi ba Linh trả máy tính lại cho cậu, ông tiếp tục nghe ngóng động tĩnh trong phòng Linh Duyệt, nhưng chẳng nghe được tiếng động gì. Lẽ nào tụi nó giăng kết giới?

Cả người Linh Duyệt cứng đờ, đầu óc bị tình yêu làm cho mê muội cuối cùng cũng bừng tỉnh lại. Hai tay cậu đặt lên mặt Mặc Diễm, ngăn cản hành động kế tiếp của anh, “Ba em biết rồi đấy.”

Mặc Diễm sa sầm mặt, anh gối đầu lên cổ cậu, sau đó hít một hơi thật sâu, rốt cuộc cũng hơi tỉnh táo.

Toàn thân Linh Duyệt run lên, mặt cậu đỏ bừng, “Nếu tụi mình còn không dừng lại, người tiếp theo đến sẽ là ba em.”

Mặc Diễm hôn thật mạnh lên môi Linh Duyệt, “Anh muốn kết hôn!”

Linh Duyệt đáp: “Anh bình tĩnh lại đã.”

Mặc Diễm nói với vẻ mặt lạnh lùng, “Bây giờ anh đang rất bình tĩnh, anh muốn kết hôn ngay ngày mai.”

Linh Duyệt dỗ dành: “Em phải được ba mẹ em đồng ý, anh chờ tí đi.”



Mặc Diễm đành ngồi dậy, dùng linh lực triệu hồi một cơn gió mát thổi vào mặt mình để bản thân bình tĩnh lại.

Linh Duyệt cũng ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo cho ngay ngắn rồi bắt đầu ngồi thiền. Cậu cũng phải tỉnh táo, không thể bị sắc đẹp dụ dỗ.

“Tụi mình lặng lẽ tu luyện đi.” Linh Duyệt nói: “Chúng ta không đi ra ngoài, cũng không mở miệng, ba em chắc chắn sẽ nghĩ hồi nãy chúng ta đang tu luyện.”

Mặc Diễm chẳng nói gì, tiểu yêu, em ngây thơ quá rồi.

Linh Duyệt cảm nhận được luồng linh khí xung quanh mình. Vì để bản thân tỉnh táo lại, dù là linh khí từ trời đất hay là tín ngưỡng, Linh Duyệt đều hấp thụ hết nên cậu nhanh chóng nhập định.

Mặc Diễm ngồi bên cạnh quan sát Linh Duyệt rồi cười khổ, trông anh vô cùng ung dung.

Ngay khi Mặc Diễm ngồi xuống, anh cảm nhận được linh khí xung quanh hơi sai sai. Linh khí tích tụ ngày càng nhiều, tất cả đều bay đến đầu Linh Duyệt, chẳng bao lâu sau trên đầu cậu hình thành quả cầu bảy màu. Một ngọn lửa đột nhiên bộc phát quanh người Linh Duyệt, ngọn lửa sềnh sệt này lập tức thiêu đốt chiếc giường dưới mông cậu thành tro. Mặc Diễm nhanh chóng dùng linh khí bao bọc lấy cậu, từ từ đặt cậu xuống sàn nhà. Ngọn lửa xung quanh Linh Duyệt ngày một lớn dần, hình bóng phượng hoàng sau lưng cậu cũng càng rõ ràng hơn.

Mặc Diễm lại giăng thêm hai lớp kết giới, bảo hộ Linh Duyệt trong đó. Anh vừa mừng vừa sợ, mừng vì cuối cùng cậu cũng nhận được truyền thừa, nhưng sợ vì nơi Linh Duyệt chọn lại là nhà cậu.

Đây là kinh đô, dù đi đâu cũng có vô số nhiều người. Phượng hoàng hóa hình chắc chắn là chuyện kinh thiên động địa, một khi chuyện này lộ ra ngoài sẽ khiến con người sợ hãi.

Linh Duyệt vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra. Rất nhiều linh khí xung quanh đều bị cậu hấp thụ với thái độ không nên lãng phí!

Mặc Diễm vẫn thấy bất an bèn đặt thêm kết giới cách âm. Trong thời khắc quan trọng nhất của Linh Duyệt, cậu tuyệt đối không thể bị quấy nhiễu nên anh không nhắc nhở cậu. Thiên đạo rất khó hiểu, người khác không được giúp bước này cho ai cả.

Ngọn lửa đang cháy hừng hực bị cô lập bên trong chuyển sang màu cam. Linh Duyệt được ba lớp kết giới bảo vệ nên cậu đắm chìm trong đó.

Ba Linh cảm thấy Mặc Diễm liên tục giải phóng linh khí, ông nhận ra có điều không ổn bèn vội vã chạy tới phòng con trai mình. Mẹ Linh – người đã ngả lưng xuống giường cũng bật dậy, bà cảm nhận được linh khí trong phòng chập chờn nên không gõ cửa mà xuyên thẳng qua tường. Khi nhìn thấy trạng thái hiện giờ của Linh Duyệt, hai người nhìn nhau, không nói hai lời lập tức bày kết giới cho cậu. Xung quanh Linh Duyệt tức khắc được bao quanh bởi vô số kết giới.

Mẹ Linh lo lắng: “Thần thú như các con khi đạt được truyền thừa có nguy hiểm không? Chúng ta có thể giúp gì cho nó đây?”

Mặc Diễm trấn an bà: “Em ấy sẽ không gặp nguy hiểm đâu dì. Chúng ta cứ bảo hộ xung quanh, tránh cho em ấy thiêu cháy cả con phố này là được.”

Bấy giờ, hai người mới yên tâm: “Hóa ra thần thú sẽ gặp phải tình cảnh như vậy.”

Linh Tiêu cũng chạy tới, “Anh con sao rồi ba mẹ?”

Mẹ Linh mừng rỡ đáp: “Lát nữa chúng ta sẽ được nhìn thấy phượng hoàng đấy con.”

Linh Tiêuthấy đĩa trái cây vẫn nằm ngay cửa, cậu nghi hoặc: “Anh con đã làm gì mà phải hóa thành phượng hoàng?”

Mặc Diễm nghiêm túc trả lời: “Tu luyện.”

Ba Linh nhìn chằm chằm Mặc Diễm với đôi mắt lạnh lùng, Mặc Diễm bình tĩnh gật đầu với đối phương, vô cùng lễ phép.

Ba Linh cau mày, lẽ nào hồi nãy ông nghĩ nhầm?

Mẹ Linh phất tay, bảo cậu con trai nhỏ của mình đi ra ngoài để đừng ở đây gây rối. Ba người ngồi quanh Linh Duyệt, luôn theo dõi cậu, chuyện này diễn ra trong suốt ba ngày liền.

Linh Duyệt cũng không nhận ra mình đã ngồi lâu đến thế. Lúc tu luyện, cậu chỉ cảm thấy mình có rất nhiều linh khí, sau khi hấp thụ xong lại càng có cảm giác khó hiểu hơn. Lần trước, loại cảm giác này bị gián đoạn nên lần này cậu tập trung tinh thần. Khi linh khí vọt lên tới tận trời, Linh Duyệt nhìn thấy một cánh cửa bảy màu đẹp rực rỡ được bao quanh bởi ngọn lửa nhỏ, cậu lập tức mở cánh cửa đó ra.



Đột nhiên vô số ký ức lướt qua đầu Linh Duyệt. Cậu chẳng biết chúng tới từ đâu nhưng đều liên quan đến tu luyện và cách chiến đấu. Linh Duyệt nghĩ những điều này sẽ hữu dụng với mình nên cái gì cậu cũng hấp thụ. Cậu cảm thấy mình mới tu luyện được một đêm nhưng thật ra đã qua ba ngày ba đêm.

Cuối cùng, Linh Duyệt hóa thành phượng hoàng trưởng thành trong đám lửa, sau đó phát ra tiếng hót thật vang. Dáng vẻ hiện giờ của Linh Duyệt chính là hình bóng của phượng hoàng mà Mặc Diễm từng thấy ở chỗ lão rùa thần. Cậu khoác lên mình bộ lông phượng rực rỡ, đôi chân giẫm lên lửa, cả người tràn đầy năng lượng khiến cậu muốn bay thẳng lên trời.

Sau đó, Linh Duyệt bị Mặc Diễm và ba mẹ mình, ba đại lão yêu tinh cùng liên thủ trấp áp. Mẹ cậu vung đuôi rồng qua, đùng một cái, Linh Duyệt bị đánh rơi xuống đất, không thể bay lên.

Linh Duyệt: “…”

“Ba! Mẹ? Sao hai người đều ở đây?” Sau khi hỏi xong, Linh Duyệt mới chợt nhận ra tầm nhìn của mình hơi khác. Lúc trước, cậu chỉ cao khoảng một mét bảy mươi lăm, tuy tỉ lệ vóc dáng khá tốt, nhưng tổng thể thì cậu không hài lòng lắm. Còn bây giờ, tại sao bỗng dưng tầm nhìn của cậu cao thế?

Linh Duyệt cúi đầu, nhìn cơ thể mình. Bấy giờ, cậu mới phát hiện nguyên thân lúc trước chỉ vừa lòng bàn tay của một người đột nhiên cao hơn một mét tám. Lông chim trên người không còn mềm mại nữa, mà thay vào đó là cực kỳ bóng bẩy và dài, trông vô cùng lộng lẫy!

Linh Duyệt phấn khởi nhào về phía Mặc Diễm, cậu ôm lấy vai anh bằng hai cánh, “Anh, anh xem em cao hơn rồi này! Em cũng trở nên lớn hơn trước! Bây giờ, em mới chân chính là thần thú thượng cổ! Em có đẹp không? Có đẹp không? Anh mau khen em đi!”

Mẹ Linh nhìn ngọn lửa trên người con mình. Các yêu tinh bình thường cũng không chịu được ngọn lửa phượng hoàng nên bà định kéo Linh Duyệt lại nhưng còn chưa kéo thì cậu đã nhào vào ngực Mặc Diễm. Lòng mẹ Linh thoáng lạnh lẽo, trước khi kết hôn, con ngàn vạn lần đừng đốt Mặc Diễm thành tên ngốc, sẽ rất khó coi!

Mặc Diễm mỉm cười ôm lấy Linh Duyệt, căn bản không sợ đám lửa trên người cậu, “Đẹp, rất đẹp, em là người đẹp nhất.”

Linh Duyệt vui vẻ cọ lên mặt Mặc Diễm, “Cuối cùng em cũng có thể làm vậy với anh!”

Trời mới biết, khi cậu chưa đạt được truyền thừa, cậu luôn cảm thấy mình không xứng với Mặc Diễm vì đối phương là một kỳ lân, còn cậu chỉ là con gà con. Tại sao có thể vô tình đạt được truyền thừa? Chuyện này tới quá nhanh khiến Linh Duyệt vui muốn đụng nóc!

Mặc Diễm không ngờ Linh Duyệt sẽ có suy nghĩ như thế. Anh xoa lông chim trên đầu cậu rồi nói: “Đúng vậy, em cao hơn trước, em còn lấy được truyền thừa, bây giờ em đã chân chính là thần thú thượng cổ.”

Linh Duyệt biến thành người, cậu còn chưa dập tắt ngọn lửa trên người mình đã vui vẻ hôn Mặc Diễm hai cái. Ngọn lửa của cậu hoàn toàn không có ý làm tổn thương Mặc Diễm mà ngược lại, nó còn vây quanh anh với vài phần lưu luyến.

Ba Linh tằng hắng, chứng tỏ hai người họ vẫn còn ở đây.

Mẹ Linh đã không còn muốn nói chuyện. Từ linh khí, bà nhìn ra được con trai mình thật sự thích Mặc kỳ lân kia.

Cuối cùng Linh Duyệt cũng nhớ ra ba mẹ mình vẫn đang ở đây, cậu lao qua chỗ họ, nhưng bị ba cậu phất tay một cái, dập tắt đám lửa trên người.

“Sau khi con tiếp nhận truyền thừa cũng chẳng có gì khác, vẫn ấu trí như xưa.”

Mặc Diễm bật cười, “Rất tốt, như vậy rất tốt.”

Anh có thể nhìn Linh Duyệt cười, nhìn cậu ầm ĩ, dù mấy trăm năm, hay mấy ngàn năm anh cũng muốn bảo vệ cậu để được nhìn nụ cười không tim không phổi của cậu.

Ba Linh quan sát ánh mắt của Mặc Diễm, khóe miệng ông cong lên.

Linh Duyệt vẫn đang đo chiều cao với ba mình. Trước kia, cậu cao một mét bảy mươi lăm, Mặc Diễm luôn chê cậu lùn. Bây giờ vất vả lắm cậu mới lên được một mét tám, tuy không đuổi kịp ba và Mặc Diễm, nhưng đã an ủi cậu rất nhiều. Linh Duyệt lại nhìn em mình, cậu cười hì hì xoa đầu đứa nhỏ, nói một câu thiếu đòn: “Nhóc tiểu đậu đỏ.”

Linh Tiêu: “…”

Cả gia đình xem như vẫn còn bình tĩnh, nhưng bầu trời trên núi Côn Lôn thì đã nổ tung. Một hình bóng phượng hoàng hiện ra từ núi Côn Lôn bay thẳng lên trời, đấy là linh khí cho thấy điềm báo phượng hoàng đã đạt được truyền thừa, trở thành vị vương chân chính của loài chim.



Phượng hoàng đại biểu cho tương lai và vận khí của loài chim, nếu phượng hoàng còn sống, các yêu tinh chim cũng sẽ không tuyệt chủng.

Trong một khắc, hàng ngàn chú chim cùng cất tiếng hót!

Các ông bà lão trên núi Côn Lôn đều mừng rỡ, “Cuối cùng phượng hoàng cũng đạt được truyền thừa, phượng vũ cửu thiên, thiên hạ thái bình.”

“Từ xa xưa đã có câu long phượng trình tường, nay trên đời còn tồn tại vài con rồng nhưng phượng hoàng thì chỉ có một. Cuối cùng phượng hoàng cũng đạt được truyền thừa, tạo thành long phượng trình tường, quốc thái dân an.”



Các thụy thú đều vui mừng, họ để tiểu yêu đi tặng quà cho Linh Duyệt. Những gì ngon, vui, hoặc dược liệu trên núi Côn Lôn, họ đều đưa cho cậu. Các thụy thú còn bảo Linh Duyệt rảnh thì tới thăm họ, và nhắc nhở cậu chú ý tới an nguy của mình.

Ở nơi hung thú ẩn núp, đặc biệt là các hung thú đang bị truy nã. Sau khi nghe thấy tin tức này, chúng lập tức nảy ra những suy nghĩ khác thường.

“Nếu ta ăn tiểu phượng hoàng này…” Ở sâu trong một ngọn núi nọ, đôi mắt của bầy yêu tinh sói hiện lên vẻ phấn khích. Bốn anh em bọn chúng đã tu luyện hơn ba nghìn năm, trước kia luôn ăn thịt người và các tiểu yêu để tu luyện. Thời chiến tranh vẫn còn tốt, nhưng sau khi lập quốc, việc điều tra ở các nước ngày càng nghiêm ngặt nên ăn thịt người là chuyện bị cấm.

Ăn yêu tinh cũng khó vì Yêu giới đã thành lập bộ phận quản lý yêu tinh. Mỗi một yêu tinh, một khi bị họ phát hiện sẽ được đưa cho thẻ căn cước. Nếu sau khi đăng ký xong, ai mà đột ngột biến mất sẽ có người tới điều tra ngay.

Mười năm trước, đám sói từng xuống núi trộm vài tiểu yêu, nhưng vẫn luôn bị truy nã cho đến giờ khiến chúng chẳng dám xuất đầu lộ diện. Hiện giờ, tiểu phượng hoàng kia vừa mới đạt được truyền thừa, theo lý thì tuổi nó không lớn lắm. Nếu bọn chúng ăn linh khí tinh khiết và huyết mạch của phượng hoàng thì chắc chắn tu vi và huyết mạch của chúng sẽ được nâng cao.

Bốn anh em vừa bàn bạc vừa nảy sinh ra ý nghĩ đen tối. Trò tu hành này chính là gan lớn no chết, nhát gan đói chết, chuyện này nhất định phải làm!

Bốn anh em cùng xuống núi tìm kiếm phượng hoàng. Không chỉ bọn họ mà rất nhiều yêu tinh chuyên ẩn núp trong các nơi tối khác cũng có cùng suy nghĩ, đều định ăn phượng hoàng nhân lúc nó còn nhỏ. Nhiều người trong số chúng đã cao tuổi, nếu tu vi không thăng tiến chắc chắn sẽ chết. Thà chờ chết còn không bằng đi liều một phen!

Ba Linh đứng dưới cây ngô đồng, cảm nhận linh khí của trời đất. Mới sáng sớm ông đã gõ cửa phòng Mặc Diễm, “Mặc Diễm, tôi cấm cậu trong năm trăm năm, không được phép rời xa Linh Duyệt.”

Mặc Diễm nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt đối phương, anh đảm bảo: “Chú yên tâm, con có thể đến bên em ấy bất cứ lúc nào.”

Ba Linh nói bằng giọng điệu thâm trầm: “Buổi tối thì không cần, tôi và mẹ nó định ở đây thêm mấy năm, sau đó sẽ đưa hai người về núi Côn Lôn kết hôn.”

Mặc Diễm: “…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.