"Đây là tuyến đường mà ngươi cần."
Trong tay Lý Vân xuất hiện một miếng ngọc, nhẹ giọng nói: "Hai món đồ cấp Thánh Nhân."
"Được!"
Lục Trường Hà không chút do dự nào. Trực tiếp móc ra hai bình đan dược, đặt ở trước mặt Lý Vân. Sau đó. Hắn tự tay nhận lấy miếng ngọc.
Lý Vân cất đan dược, một lần nữa mở miệng nói:
"Đi theo con đường này là có thể tìm được một gốc linh dược cấp Đại Thánh, nhưng trên đường này cũng không an toàn."
"Ừm ?"
Lục Trường Hà bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không hiểu ý hỏi lại: "Vì sao ?"
"Vì sao ?"
Lý Vân nâng chén trà lên, nhấp một miếng nước trà, thản nhiên nói: "Ngươi sẽ không cho là chỉ cần hai món đồ cấp Thánh Nhân thì có thể đổi lấy được một gốc linh dược cấp Đại Thánh chứ?"
"Cái này. . . . ."
Trong lòng Lục Trường Hà trầm xuống. Vừa rồi hắn còn đang hoài nghi, hình như tác phong làm việc của Thiên Cơ Lâu chủ không giống với lời đồn, tin tức đáng giá như vậy mà có thể mua được với giá rẻ như vậy. Mấu chốt chính là ở chỗ này.
Hắn nở nụ cười, không thèm quan tâm nói:
"Lâu chủ cứ ngã giá, lão hủ chỉ cầu một con đường an toàn!"
Dù sao. Nếu như mà không an toàn. Thì đi vào đó đồng nghĩa với chịu chết, có mệnh lấy được linh dược, cũng chưa chắc còn mạng mà rời khỏi. Nếu như không đem ra được, thì chuyện có biết được con đường này với không biết thì có gì khác nhau? Lý Vân mặt không đổi sắc, buông chén trà xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bat-dau-sang-tao-thien-co-lau/5061008/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.