Trong sơn cốc. Một mảnh trời đất mờ mịt, linh khí nồng nặc, hào quang bừng lên, các loại quy tắc tiên đạo đan xen vào nhau. Có một luồng đế uy cực kỳ mờ nhạt tràn ngập khắp nơi. Chỉ một luồng duy nhất, nhưng cũng đã khiến người ta kinh ngạc run rẩy, phảng phất như đang phải đối mặt với một vị Vô Thượng Đại Đế vậy, không thể kìm được mà muốn quỳ mọp xuống.
Cát Tòng Chu hít sâu một hơi, nhấc chân đi vào bên trong sơn cốc.
"Sư Thúc Tổ!"
Thái Sơ Thánh Tử ở phía sau hô lên, sắc mặt hắn rất suy nhược, vốn dĩ là có vết thương trên người, lúc nãy hắn đối mặt luồng uy thế kia, hắn sắp không kiên trì được nữa rồi. Hắn nơm nớp lo sợ nói:
"Sư. . . . . Sư Thúc Tổ, nơi đây chính là nơi mà Đại Đế đã từng trú ngụ, có khi nào có sát trận hay không?"
Trận pháp mà Đại Đế bố trí, cho dù là thuận tay bố trí, cũng là nơi mà bọn họ không thể nào chạy loạn xông loạn vào, nếu như không cẩn thận thì hai người sẽ phải bỏ mạng ở đây.
"Yên tâm đi."
Cát Tòng Chu cực kỳ tự tin. Hắn khai mở nhãn quang, quét mắt nhìn khắp bốn phía, lên tiếng nói: "Với thực lực của Đại Đế thì việc bố trí bất ký trận pháp nào đều là dư thừa, vì uy thế của hắn chính là trận pháp hữu hiệu nhất."
"Hơn nữa, trận pháp cũng được bố trí ở bên ngoài, có mấy người biết được nơi đặt nó không?"
Nói xong. Cát Tòng Chu đi men theo con đường nhỏ dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bat-dau-sang-tao-thien-co-lau/5061003/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.