“???”
Tịch Hạng Nam không hiểu ra sao. Thương Sơn Ngũ Lão là cái quỷ gì? Năm người này, hắn đương nhiên đã từng nghe qua, có tiếng tăm lừng lẫy trong Tu Luyện Giới, một tay bày binh bố trận, danh chấn thiên hạ, nhưng năm người bọn hắn cũng không có gan đi trêu chọc Xích Viêm Thánh Địa mà! Coi như bọn họ giỏi bày binh bố trận, nhưng đây cũng chỉ là ngoại vật. Rời khỏi trận pháp, Xích Viêm Thánh Địa phái ra một Thánh Nhân là đã có thể nghiền ép năm người bọn họ.
“Lâu chủ có biết tung tích của bọn họ không?”
Tịch Hạng Nam hỏi. Lý Vân không đáp, mà vươn một tay ra, để trước mặt Tịch Hạng Nam.
“A...”
Tịch Hạng Nam hơi ngây ra, sau mới móc ra một chai đan dược cấp Thánh Chủ nữa, đặt trong tay Lý Vân, giờ phút này, hắn cảm thấy răng mình có chút đau nhức. Thiên Cơ Lâu cái gì cũng tốt, chỉ là tin tức bán quá đắt.
“Chết rồi, chết ở ba nghìn dặm về phía bắc ngoài thành Đại Hoang, bây giờ ngươi đi qua thì còn có thể tìm được chút tro tàn, đợi lát nữa có gió thổi qua thì cái gì cũng mất.”
Lý Vân cất đan dược đi, chậm rãi nói. Trong một lát đã được cho không ba bình đan dược cấp Thánh Chủ, tâm tình Lý Vân lúc này khá tốt. Điểm Thiên Cơ của mình cuối cùng cũng không phải một con số không tròn trĩnh nữa rồi.
“Chết rồi?”
Tịch Hạng Nam cau mày, bỗng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng hắn lại mở miệng hỏi:
“Là ai giết...”
Còn chưa nói hết, hắn đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bat-dau-sang-tao-thien-co-lau/5060962/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.