"Thế sao?"
Bắc Thần Ung chậm rãi đứng dậy, mặt tĩnh như nước, giọng nói vang lên không hề chứa đựng chút tình cảm nào, giống như từ cửu u địa ngục, lạnh lùng tới cực điểm. Hắn ngồi dậy rồi chắp hai tay sau lưng, đứng trên cao nhìn xuống Bắc Thần Hằng.
"Hoàng nhi, ngươi nên hiểu rằng toàn bộ của ngươi ngày hôm nay đều là trẫm ban tặng. . . ."
"Trẫm ban cho ngươi, mới là của ngươi. Không ban cho ngươi, ngươi không được giành lấy!"
"Ầm ầm!"
Tiếng nói vừa dứt, đất trời chấn động, lôi quang nhấp nháy, biến cả tòa cung điện phạm vi ngàn trượng thành một vùng biển lôi, lôi quang tung hoành! Bắc Thần Ung đứng trong biển lôi, chẳng khác gì một vị Lôi Thần chuyển thế. Không được nhìn thẳng! Không được khinh nhờn!
"Tất cả chuyện ngươi làm ngày hôm nay đã vượt qua giới hạn của trẫm, đã đến lúc trẫm thu hồi tất cả những gì đã ban tặng cho ngươi!"
"Từ khi nào mà phụ hoàng có giới hạn vậy?"
Bắc Thần Hằng nhếch môi, lên tiếng giễu cợt, lạnh lùng nói:
"Những thứ phụ hoàng ban tặng, không cần người phải tự mình thu hồi, hôm nay ta sẽ trả tất cả lại cho người!"
"Ngươi muốn tìm cái chết!"
Ánh mắt Bắc Thần Ung lạnh lẽo. Đã bao nhiêu năm rồi? Mấy ngàn năm trôi qua, đã rất lâu không có kẻ nào dám nói chuyện với mình như thế. Người cuối cùng nói như vậy chắc vẫn là đứa con thứ sáu của hắn.
"Kẻ khiêu khích trẫm cuối cùng sẽ vạn kiếp bất phục, cho dù là con trai của trẫm cũng sẽ không ngoại lệ."
"Ngược lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bat-dau-sang-tao-thien-co-lau/5060905/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.