Bên trong tiểu động thiên.
Kiếm quang sáng chói. Một thanh trường kiếm cổ xưa hóa thành thần nhạc viễn cổ, tràn ra uy năng cường đại của Thánh Nhân, như sóng cao vạn trượng, bao phủ bốn phương tám hướng. Nó được ngưng tụ từ kiếm ý. Hết sức kinh khủng!
Phía trước thanh trường kiếm có một bóng người vĩ ngạn bất tử, hiện lên từ trong hư không, sừng sững ở trên trời cao, phảng phất một vị Tiên Vương! Tư thái khinh thường cổ kim, một người áp chế vạn cổ, và thái độ bễ nghễ cửu thiên, khiến cả thế gian đều mất đi sắc thái.
"Cmn!"
Dưới chân núi, Dương Khâu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vẻ mặt kinh ngạc.
"Đại La Chưởng giáo, Nhậm Thanh Đồ!"
"Hắn đến đây lúc nào?"
Dương Khâu sắp phát điên lên, rõ ràng là mình nhanh chóng sắp thành Thánh, tại sao khi đến đây lại có người thành Thánh trước mình rồi? Chẳng lẽ…?
Lại nhìn trận pháp nơi đỉnh núi lần nữa. Sắc mặt Dương Khâu đỏ lên, lửa giận trong lồng ngực dâng lên bừng bừng. Lẽ nào hắn còn không biết chuyện gì đã xảy ra?
Bảo sao lại thế! Tòa trận pháp cuối cùng, căn bản không phải của Thánh Nhân Thượng cổ lưu lại. Mà là Nhậm Thanh Đồ cố ý bày trận này, muốn ngăn cản bước chân của mình. Mà mình lại còn ngu ngốc đi phá giải trận!
Nếu như dùng bạo lực phá vỡ trận pháp, nói không chừng có thể ngăn cản Nhậm Thanh Đồ vượt ải thành công, nhưng trước mắt đã muộn rồi. Nhậm Thanh Đồ đã hoàn toàn thành Thánh!
"Liễu Thành Tuyết!!!"
Trong miệng Dương Khâu chật vật nặn ra ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bat-dau-sang-tao-thien-co-lau/5060887/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.