“Đạo hữu quá khách khí rồi.”
“Bởi vì người đến là khách, sao đạo hữu lại quỳ rạp trên đất làm cái gì? Mau đứng lên, uống chén trà cho ấm người, việc buôn bán không cần hấp tấp.”
Sắc mặt Lý Vân thay đổi, vô cùng nhiệt tình đỡ Dương Khâu đứng lên, rồi dìu hắn ngồi sang chiếc ghế bên cạnh. Đồng thời còn bưng một chén trà nóng cho hắn.
“Không được đâu, tiền bối, vãn bối tự mình làm được rồi.”
Dương Khâu được đãi ngộ mà sinh lòng lo sợ. Mới vừa rồi, tính mạng còn ngàn cân treo sợi tóc, trong chốc lát liền trở thành khách quý. Kiểu thay đổi này khiến cả người hắn nơm nớp lo sợ, không dám có bất kỳ thất lễ nào; nhỡ làm không tốt là chết người ngay!
“Là chuyện nên làm.”
Lý Vân híp mắt cười trả lời. Nhìn Dương Khâu nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hắn hỏi lần nữa:
“Không biết, Dương đạo hữu muốn mua tin tức gì ở Thiên Cơ Lâu?”
“Ừm?”
Trong lòng Dương Khâu trở nên căng thẳng. Hắn đặt chén trà xuống, liếc nhìn Lý Vân đầy thận trọng rồi thử thăm dò:
“Theo tiền bối, ngài cảm thấy vãn bối nên mua tin gì?”
Dương Khâu gần như đã tuyệt vọng với tin tức của Thiên Cơ Lâu. Trước mắt, hắn chỉ muốn hao tài tiêu tai, lập tức thoát khỏi nơi đây. Sau này, hắn cũng không đến cái nơi thương tâm này nữa. Còn cái chết của Đỗ Thiên Thương, đã bị hắn quên sạch; so với đồ đệ thì an nguy của bản thân quan trọng hơn.
“Ngươi nói gì vậy?”
Sắc mặt Lý Vân không vui vẻ gì mấy. Dương Khâu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-bat-dau-sang-tao-thien-co-lau/5060869/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.