Chưa kịp để Diêm Vương gia trả lời, Mạnh Bà đã nhún vai, vẻ mặt đầy ẩn ý mà nói tiếp:
"Thật ra, mấy người kia đúng là tôi gọi đến. Nhưng riêng Lâm Lan thì không phải. Chàng ta tự nghe được tin từ đâu đó, rồi chủ động tìm đến tôi."
Mạnh Bà ngừng lại một chút như để nhấn mạnh lời tiếp theo:
"Nếu ngài thật sự không có ý gì, tốt thôi, cứ coi như chuyện hôm nay chưa từng xảy ra. Dù sao Tiểu Vũ Niết cũng sẽ không bận tâm đến Lâm Lan. Nhưng ngài nên nhớ, Tiểu Thanh Khâu Hồ Vương thì lại khác. Con hồ ly nhỏ đó rõ ràng rất thích Tiểu Vũ Niết, nó còn từng tuyên bố rằng cô đã chờ nó suốt hai năm cơ mà."
Mạnh Bà vừa nói vừa cẩn thận quan sát biểu cảm của Diêm Vương gia.
Nhưng lạ thay, cho đến khi Mạnh Bà nói xong, gương mặt Diêm Vương gia vẫn không hề thay đổi, không chút d.a.o động, thậm chí ngay cả một cái nhíu mày cũng không. Điều này khiến Mạnh Bà không khỏi nghi hoặc, âm thầm tự hỏi: "Chẳng lẽ mình đoán sai rồi sao?"
Rõ ràng với thái độ của Diêm Vương gia ngày hôm nay, không thể nào lại như thế được!
Đúng lúc Mạnh Bà đang trăn trở, Diêm Nghe Cảnh bỗng nhiên ngước mắt. Đôi mắt sâu thẳm như đáy hồ của ngài nhìn thẳng vào Mạnh Bà, giọng nói lạnh lùng chậm rãi vang lên:
"Bà nhìn ra được gì sao?"
Mạnh Bà thoáng sững người nhưng rất nhanh liền lấy lại tinh thần. Bà bật cười, đáp lại đầy khôn khéo:
"Đúng là không thể giấu được ngài điều gì, thưa Diêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804557/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.