Tần Niệm siết chặt tay, đôi mắt đỏ hoe nhưng trên khuôn mặt vẫn gắng gượng giữ vẻ bình tĩnh. Trong khi đó, Tần Vũ Niết chẳng hề để tâm đến nàng ta, ánh mắt nàng hoàn toàn bị hút chặt vào người phục vụ đang tiến gần. Dường như nàng có thể ngửi thấy hương thơm quyến rũ của món ăn từ xa, dù không biết đó có phải là ảo giác hay không. Gần đây, khứu giác của nàng trở nên sắc bén đến lạ lùng, tựa hồ như có thần lực tăng cường, hoặc cũng có thể... chỉ là nàng đang tưởng tượng.
Ngay giây sau, người phục vụ đã đặt món ăn xuống trước mặt nàng, mùi thơm lập tức lan tỏa.
Tần Vũ Niết không chần chừ, lập tức cầm lấy đôi đũa, chuẩn bị thưởng thức, chẳng thèm đoái hoài đến Tần Niệm đang đứng ngay bên cạnh. Khoảnh khắc đó, Tần Niệm thoáng cau mày.
Sự thật tàn nhẫn hơn nàng ta hình dung. Trong mắt Tần Vũ Niết, sự hiện diện của nàng ta thậm chí còn chẳng bằng một bàn đồ ăn thơm nức mũi.
Ý nghĩ đó khiến sắc mặt Tần Niệm càng lúc càng khó coi, lòng tự tôn bị giẫm đạp không thương tiếc.
Về phần Tần Vũ Niết, nàng đúng là chẳng mảy may để tâm đến Tần Niệm. Trong thế giới của nàng lúc này, món ăn trước mắt mới là "nhân vật chính".
Đứng bên cạnh Tần Niệm, vị Bàn Long tiên sinh quyền uy kia đã sống lâu đến mức chưa từng bị ai xem thường như thế. Nhưng giờ đây, hắn bị coi như không khí. Đôi mắt sắc lạnh của hắn thoáng lóe lên một tia âm u.
"Ngươi chán sống rồi!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804509/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.