Vừa dứt lời, hắn như đã hoàn toàn thấu triệt, đột ngột quỳ sụp xuống trước mặt Tần Vũ Niết, đoạn điên cuồng dập đầu xuống đất. Thanh âm "phịch phịch" vang lên từng tiếng, nặng nề đến kinh hãi.
Lâm Tùy ban đầu còn tưởng hắn định giở trò nguy hiểm, vội vàng chắn ngay trước Tần Vũ Niết như một tấm khiên. Thế nhưng, thấy hắn chỉ cúi đầu, không có hành động nào khác, Lâm Tùy mới chậm rãi lùi lại, nhường chỗ cho Tần Vũ Niết.
Nàng đứng tại chỗ, kinh ngạc đến mức bất động, không ngờ hắn lại hành xử như thế. Nàng chưa kịp phản ứng thì đã thấy hắn vừa dập đầu vừa khóc ròng, nước mắt rơi lã chã. Giọng hắn run rẩy nghẹn ngào:
"Là ta sai! Ta thật sự sai rồi! Chỉ vì cơn giận mà làm ra chuyện hồ đồ... Xin ngài, xin ngài hãy tha thứ cho ta! Bà chủ Tần, ta cầu xin ngài, hãy giúp ta tìm lại con của mình! Chỉ cần ngài ra tay tương trợ, ngài bảo ta làm gì, ta đều nguyện ý làm hết!"
Bất chợt, hắn như nghĩ ra điều gì, ánh mắt chợt sáng rực, hệt như kẻ sắp c.h.ế.t đuối vớ được cọng rơm:
"Phải rồi! Ta có tiền! Ta vẫn còn vài vạn Minh tệ! Bà chủ Tần, toàn bộ ta đều hiến dâng cho ngài, chỉ mong ngài giúp ta tìm lại con của mình!"
Tần Vũ Niết lặng lẽ lắng nghe mọi lời van xin, không đưa ra lời hứa hẹn chắc chắn. Sau một hồi trầm tư, nàng bình tĩnh đáp:
"Chuyện này ta không dám khẳng định thành sự hay không. Ta sẽ tìm người am hiểu luật pháp hỏi thêm. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804495/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.