Tần Vũ Niết chẳng những không sợ mà còn mỉm cười, thậm chí còn giơ tay lên vẫy vẫy với vẻ trêu ngươi:
"Ừ, cố gắng lên nha -"
Tần Niệm nhìn vẻ mặt đầy tự tin của Tần Vũ Niết, trầm mặc giây lát, bất ngờ nói với Trần Nghệ Điềm:
"Ngươi ra ngoài chờ ta một lát, ta có vài chuyện muốn nói riêng với nàng."
Trần Nghệ Điềm ngẩn người, liếc nhìn Tần Vũ Niết, rồi lại nhìn Tần Niệm. Tuy có chút do dự, nàng ta cuối cùng cũng gật đầu:
"Được, nhưng phải nhanh lên đó."
Nói xong, nàng ta hậm hực quay người bước ra khỏi cửa hàng.
Gà Mái Leo Núi
Không khí bỗng chốc trở nên im lặng đến kỳ lạ. Tần Vũ Niết đứng đó, lặng lẽ quan sát Tần Niệm, tựa như đang thúc giục đối phương cất lời nhanh chóng.
Tần Niệm giữ nguyên nét mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Tần Vũ Niết, cất lời, giọng điềm tĩnh nhưng sắc lạnh:
"Chuyện của Lâm Dương, ngươi có phải đã biết từ trước rồi không?"
Tần Vũ Niết hơi nhướng mày, dường như suy nghĩ vài giây rồi đáp chậm rãi:
"Biết... mà cũng chưa hẳn là biết được trọn vẹn."
Thực ra, Tần Vũ Niết biết chuyện là nhờ ký ức từ kiếp trước, nhưng ở kiếp này thì không thể chắc chắn hoàn toàn.
Hôm đó, khi nhìn thấy luồng hắc khí quấn quanh người Lâm Dương, ta đã lên tiếng nhắc nhở. Mặc dù chẳng phải vì lòng tốt gì, nhưng chí ít cũng là một lời cảnh báo chân thành.
Tần Niệm nghe câu trả lời kiểu "nước đôi" của Tần Vũ Niết thì lộ rõ vẻ khó chịu, giọng hằn học:
"Biết tức là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804460/chuong-205.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.