Nữ quỷ thấy lời nói dối đã bị Tần Vũ Niết vạch trần, vẻ mặt thoáng cái biến đổi, từ hoang mang chuyển sang tức giận. Không thèm che giấu nữa, ả gào lên, ánh mắt như bốc lửa:
"Phải, là ta làm đấy, thì đã sao nào? Ta từ chỗ bà nội ngươi đã biết hết mọi chuyện về ngươi rồi. Ngươi cũng giống ta, phụ thân không thương, mẫu thân chẳng đoái hoài, còn khắc c.h.ế.t cả dưỡng phụ dưỡng mẫu. Cớ gì ngươi – một kẻ trắng tay – lại có thể sống tự tại tại Địa phủ, mở quầy bán cơm hộp như chốn nhà mình? Cớ gì ngươi lại có thể kết thân với Quỷ sai? Thất gia, Bát gia đều bị ngươi lừa gạt, đến cả Mạnh bà cũng tỏ ra thân thiết với ngươi. Cớ gì mọi phúc duyên đều rơi vào tay ngươi?"
Ả gần như mất kiểm soát, vừa hét vừa kể lể, giọng nói nghẹn lại vì uất ức và phẫn nộ:
Gà Mái Leo Núi
"Ngươi mỗi ngày bán cơm hộp, kiếm được cả nghìn Âm tệ, mỗi suất lớn lại thu lời cả vạn! Còn ta thì sao? Cha ta là con bạc, hắn vì nợ nần mà bán ta cho một lão già! Mẹ ta thì vứt bỏ ta không thương tiếc. Đến khi ta c.h.ế.t đi, chẳng một ai thèm nhớ đến mà hóa vàng mã cho ta. Rõ ràng ngươi chẳng có gì hơn ta, tại sao ngươi lại được sống yên ổn như thế?"
Ả gào thét trong cơn cuồng loạn, giọng nói xen lẫn tiếng nức nở và nỗi cay đắng tột cùng.
"Cho nên, ta đố kỵ ngươi! Đố kỵ ngươi dù trong nghịch cảnh vẫn sống tốt hơn ta, đố kỵ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804450/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.