Về tới nơi, Tần Vũ Niết lập tức đến bái kiến Tiền lão gia. Nàng mở bức ảnh chụp hôm nay và đưa cho ông xem.
"Dung nhan vẫn đẹp như xưa, phong thái vẫn trẻ trung dường này..."
"Bọn tiểu bối đã trưởng thành cả rồi..."
Tiền lão gia cầm điện thoại, ngón tay chai sạn lướt nhẹ qua khuôn mặt trong ảnh, đôi mắt già nua ánh lên vẻ hoài niệm. Giọng ông run run, như bị kìm nén bởi một cảm xúc rất đỗi thân quen:
"Thật lâu rồi... Làm sao có thể quên được..."
Một hồi lâu, Tiền lão gia mới thở dài, đưa mắt nhìn Tần Vũ Niết, giọng khàn khàn:
Gà Mái Leo Núi
"Làm phiền cháu phải chứng kiến chuyện này rồi."
Tần Vũ Niết lắc đầu, nhẹ nhàng đáp:
"Không đâu, cháu hiểu mà. Ai cũng có những khoảnh khắc xúc động thôi."
Cô từ tốn kể lại mọi chuyện xảy ra hôm nay. Dẫu trước đó Tiền lão gia đã được nghe qua từ Viện Viện, nhưng khi Tần Vũ Niết kể đến đoạn Thượng Minh Nguyệt suýt chút nữa đoạt mạng Lý phu nhân, khuôn mặt ông lập tức đanh lại như thép. Đôi mắt lóe lên vẻ giận dữ, tay nắm chặt lại, khóe môi run run như muốn nói điều gì đó nhưng lại kìm nén.
Ngay cả khi Tần Vũ Niết trấn an bằng việc kể về lá bùa cứu mạng của Tiền Duệ Trạch, sự phẫn nộ trong ánh mắt ông vẫn không vơi bớt.
Đến khi nghe chuyện Thượng Minh Nguyệt còn dám dẫn "đại sư" vào tận Tiền gia, Tiền lão gia không thể kìm nén hơn được nữa. Ông đập mạnh tay xuống bàn đứng phắt dậy, giọng nói chứa đầy phẫn hận:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804414/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.