Mạnh Bà chống nạnh, khí thế hào hùng, vừa hào sảng vừa đầy vẻ che chở:
"Ta đã nói rồi, chỉ cần muội giúp ta cải tiến Canh Mạnh Bà, từ giờ trở đi muội chính là muội tử ruột thịt của ta. Về sau, chuyện của muội cũng là chuyện của ta. Kẻ nào dám ức h.i.ế.p muội, cứ việc nói với ta, ta sẽ đích thân thay muội xử lý bọn chúng."
Nghe những lời này, lòng Tần Vũ Niết chợt dâng lên một luồng hơi ấm. Một tia cảm động sâu sắc lóe lên trong đáy mắt, nàng khẽ đáp:
"Vâng, đa tạ Mạnh tỷ."
Vừa dứt lời, Mạnh Bà chợt nhớ đến việc Thôi Phán Quan làm khó dễ Tần Vũ Niết hồi sáng. Trong phút chốc, sắc mặt nàng khẽ trầm xuống. Nhưng nàng cũng hiểu rõ, bản thân không thể lúc nào cũng kề cạnh Tần Vũ Niết để bảo hộ. Phương pháp duy nhất là giúp Tần Vũ Niết tự thân cường đại, có như vậy thì kẻ khác mới không dám động đến nàng.
Nghĩ đoạn, ánh mắt Mạnh Bà bắt đầu dò xét Tần Vũ Niết từ trên xuống dưới, như đang cân nhắc một việc hệ trọng nào đó.
Rồi bất thình lình, Mạnh Bà vươn tay nhéo nhẹ cánh tay Tần Vũ Niết, sau đó lại vỗ vai nàng, thậm chí còn xoa bóp bả vai nàng vài cái. Hành động đột ngột này khiến Tần Vũ Niết sững sờ, ngơ ngác hỏi:
"Mạnh tỷ, người đang làm chi vậy?"
Mạnh Bà phớt lờ câu hỏi, tiếp tục kiểm tra nàng từ đầu đến chân. Miệng nàng lẩm bẩm như đang tự nói với mình:
"Ừm, thân thể coi như tàm tạm, nhưng hơi gầy yếu một chút..."
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804394/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.