Nam quỷ nghe xong liền hớn hở, mặt mày tươi rói:
"Thì ra Ngô a di lại là bà nội của Bà chủ Tần, quả nhiên là người quen cũ. Ngài cứ yên tâm, sau này nếu Ngô a di có việc gì, cứ bảo bà tìm ta."
Tần Vũ Niết mỉm cười, gật đầu nhẹ nhàng:
"Vậy thì làm phiền huynh rồi. Ngày mai ta sẽ tặng huynh một suất cơm hộp."
Nam quỷ vỗ n.g.ự.c cười ha hả:
"Vậy ta xin nhận vậy. Ngô a di, ngài nghe thấy rồi đó, từ nay về sau có chuyện gì thì cứ nói ta, không cần phải ngại ngần chi. Ta mà không giúp được, thì ngay cả cơm hộp của Bà chủ Tần cũng ăn không nổi nữa đâu."
Ngô Tịch Nguyệt nghe mà mặt mũi đầy vẻ mờ mịt, lúng túng nắm lấy tay Tần Vũ Niết, lắp bắp hỏi:
"Niết Nhi, mọi người đang nói chuyện gì vậy? Sao bà chẳng hiểu mô tê gì cả? Con với vị Triệu công tử kia quen nhau từ bao giờ thế?"
Tần Vũ Niết mỉm cười, kiên nhẫn giải thích:
"Bà nội à, hiện giờ con đang bán cơm hộp tại Địa Phủ. Trước khi bà đầu thai, ngày nào con cũng đứng ở đó nên họ đều quen biết con cả."
Ngô Tịch Nguyệt nghe thế, vừa vuốt ve bàn tay cháu gái, vừa lẩm bẩm:
"Ấm áp quá... quả nhiên là người sống..."
Tần Vũ Niết siết nhẹ tay bà, mỉm cười trấn an:
"Đúng vậy, bà nội, con là người sống thật. Nhưng con đích thực đang bán cơm hộp tại Địa Phủ. Bà không cần lo lắng đâu, chẳng có Quỷ sai nào dám bắt con cả. Tạ đại ca ở đây đã quen biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804372/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.