Những món ăn bày trên bàn tuy không hoa lệ như sơn hào hải vị nơi đô thị phồn hoa, nhưng nguyên liệu tươi ngon, hương vị đậm đà đặc trưng của vùng quê dân dã. Tất cả đều được chế biến kỹ lưỡng, thơm lừng, khiến không gian trong phòng tràn ngập mùi vị ấm cúng, thân thuộc.
Diêm Vương Gia khẽ "Ừm" một tiếng, ánh mắt lướt qua bàn ăn. Nhận ra trên bàn chỉ bày một phần, hắn hơi nhíu mày, cất lời hỏi:
"Ngươi không dùng sao?"
Tần Vũ Niết luống cuống giải thích:
"Ta còn để phần mình trong phòng bếp. Chờ ngài dùng bữa xong, ta sẽ dùng sau."
Nghe lời này, đôi mày kiếm của hắn càng cau chặt, giọng nói lộ rõ vẻ không vừa lòng:
"Mang ra đây, ăn cùng nhau. Ta không phải kẻ câu nệ tiểu tiết."
Tần Vũ Niết ngẩn người. Không khắt khe? Nàng thầm nhủ trong lòng:
[Chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao? Chính ngài vừa mới phán rằng cơm hộp của ta bị kẻ khác chạm vào là ô uế, bắt ta phải làm lại từ đầu. Chính vì điều đó mới có bữa thịnh soạn này đây. ]
Nàng liếc nhìn hắn. Hắn vẫn ngồi bất động, không hề động đũa, dường như quả thật muốn chờ nàng ngồi xuống dùng bữa chung. Bất đắc dĩ, Tần Vũ Niết đành lặng lẽ quay lại phòng bếp, lấy phần thức ăn của mình, rồi mang ra bàn.
Chỉ khi nàng đặt phần ăn xuống, an tọa vào chỗ, Diêm Vương Gia mới bắt đầu chậm rãi dùng bữa.
Ban đầu, vẻ mặt Diêm Vương gia vẫn tĩnh lặng như thường lệ, song nếu tinh ý, có thể nhận ra tốc độ dùng bữa của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804352/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.