Tần Niệm cảm thấy như cơn điên cuồng đang trào dâng. "Vì sao?" Nàng tự vấn. "Vì sao vị hôn phu của ta lại trở thành trò cười, danh dự của ta bị vấy bẩn, trong khi Tần Vũ Niết vẫn được yêu chiều đến thế? Vì sao nàng ta lại có được tất cả?"
Nếu bản thân không thể có được, vậy không ai được phép có.
Đến ngày hôm đó, Tần Niệm quyết định bước ra khỏi phòng.
Khi nàng xuống lầu, mọi người trong nhà đang quây quần bên bàn ăn. Điền thẩm, người giúp việc lâu năm, nghe thấy tiếng bước chân của Tần Niệm, không giấu được vẻ kinh ngạc:
"Nhị tiểu thư, cô xuống rồi sao?"
Tần Niệm mỉm cười, nụ cười đẹp đến mức khiến người khác ngẩn ngơ:
"Điền thẩm, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Chỉ là một tên nam nhân mà thôi, hà tất phải vì hắn mà tự đọa đày bản thân đến mức này?"
Dù Tần Niệm cười tươi tắn, nhưng điền thẩm đứng gần nhất vẫn cảm nhận được điều gì đó không ổn. Nụ cười ấy... không hẳn là một nụ cười thật sự.
Tần mẫu thấy con gái đã lâu không xuất hiện nay lại rạng rỡ bước đến, liền vội vàng đứng lên, ôm chầm lấy nàng:
"Con nghĩ thông suốt rồi là tốt. Mấy ngày qua, mẹ thật sự lo lắng không biết con có chuyện gì không hay xảy ra."
Tần Niệm ôm lấy mẹ, nụ cười trên môi càng thêm đậm, nhưng đôi mắt nàng lại sâu thẳm, như ẩn chứa một điều gì đó khó đoán.
Nụ cười đó, phải chăng là điềm báo cho một cơn bão sắp ập đến? Tần phụ cũng không chịu thua, thêm lời an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804346/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.