Nụ cười trên mặt Tần Vũ Niết suýt chút nữa đã biến mất, nàng miễn cưỡng đáp: "Sao có chuyện đó được chứ..."
Diêm Vương gia nhìn nàng, thấy rõ nàng vô cùng để tâm đến xấp Minh tệ đang nắm trong tay, nhưng lại cố làm ra vẻ không màng, thậm chí còn nói dối không chớp mắt rằng sẵn lòng dâng hết số tiền ấy cho y. Hành động dối lòng của Tần Vũ Niết khiến gương mặt lạnh lùng ngàn năm của Diêm Nghe Cảnh hiếm hoi xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Thấy dáng vẻ nàng c.ắ.n răng chịu đựng, Diêm Nghe Cảnh thầm nghĩ: Nếu ta tiếp tục ép thêm một chút nữa với tính cách của Tần Vũ Niết, e rằng nàng sẽ thật sự dâng hết tiền bạc. Đến lúc đó, không chừng vừa bước ra khỏi cửa, nàng sẽ vừa đi vừa khóc thút thít mất.
Diêm Vương ngưng trêu đùa, nhàn nhạt nói: "Đã lấy y phục rồi thì ngươi cứ lui đi."
Tần Vũ Niết nghe xong, không dám nấn ná thêm dù chỉ một khoảnh khắc. Nàng lí nhí nói lời cáo từ, rồi quay người bỏ chạy, không dám ngoảnh đầu nhìn lại.
Nhìn bóng dáng nàng hấp tấp như gió cuốn, y nhướng mày, khóe miệng khẽ cong lên. Nàng rõ ràng sợ ở lại thêm một khắc, sẽ mất sạch số Minh tệ trong tay, vậy mà dáng vẻ ngây ngốc ấy lại đáng yêu đến lạ.
Nụ cười hiếm hoi này của Diêm Nghe Cảnh, quả thật khiến người khác khó mà tin nổi.
Gà Mái Leo Núi
Khi Diêm Nghe Cảnh còn đang mải thưởng thức niềm vui nho nhỏ ấy, thì Thôi Phán Quan đã xuất hiện. Ông bước vào, vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804341/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.