Nghe Tần Vũ Niết nói vậy, đám quỷ xung quanh đồng loạt cười lớn:
"Đúng thế, lão bản nương là tiệm làm ăn chân chính! Cơm ngon lại độc nhất vô nhị."
Tần Vũ Niết nhìn về phía tiểu quỷ vừa lên tiếng. Tiểu quỷ tuổi còn non dại, trên người mặc bộ quần áo cũ kỹ nhưng giặt giũ sạch sẽ, rõ ràng là nhà không giàu có nhưng vẫn được mẹ chăm lo cẩn thận.
Nàng dịu dàng cúi người hỏi:
"Con muốn mua cơm hộp ư?"
Thằng bé khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ đáp:
"Vâng ạ..."
Nó ngập ngừng đôi chút rồi hỏi:
"Xin hỏi, một phần cơm hộp giá bao nhiêu Minh tệ ạ? Con e mình không có đủ tiền..."
Tần Vũ Niết nở nụ cười hiền hậu, kiên nhẫn đáp:
"Một phần là mười hai Minh tệ. Con muốn mua cho mình hay cho ai?"
Tiểu quỷ lắc đầu, ánh mắt nhuốm vẻ u buồn:
"Không phải mua cho con, mà là cho mẫu thân. Ngày mai, mẫu thân của con sẽ đầu thai chuyển kiếp rồi. Lúc còn sống, mẹ chưa từng được ăn một bữa no đủ, cho nên con muốn mua một phần cơm để mẹ có thể ăn no trước khi rời đi."
Lời thằng bé vừa dứt, toàn bộ quỷ hồn xung quanh, không kể nam nữ già trẻ, đều im lặng, lòng dâng trào cảm xúc. Đại đa số bọn họ đều đã sống qua hai mươi, ba mươi tuổi, ai mà chẳng từng có gia đình, từng là phụ mẫu hoặc con cái. Những lời chân thành ấy của tiểu quỷ như chạm đến nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm linh hồn bọn họ.
Một nữ quỷ trạc ba mươi tuổi, đôi mắt đã ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804300/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.