Tần Cảnh từng nghĩ nàng không thiếu tiền tiêu nên sau đó y cũng ngưng đưa tiền cho nàng. Không ngờ, tất cả những chi phí nàng cần đều phải dựa vào việc làm thêm để kiếm được.
Còn Tần Hoài, chuyện y không đưa tiền cho Vũ Niết cũng là điều dễ hiểu. Với mối quan hệ căng thẳng giữa hai huynh muội, việc y không làm khó nàng đã là tốt lắm rồi, nói gì đến chuyện giúp đỡ tiền bạc.
Tần Cảnh vì thường xuyên ở xa nên đối với các muội muội trong nhà, y không thể nói là quá chu đáo nhưng cũng chẳng hề tệ bạc. Tuy nhiên, vừa nhớ lại những sự việc đã qua, y bỗng thấy lòng mình cồn cào áy náy.
Gà Mái Leo Núi
Y lên tiếng:
"Mau gọi điện bảo muội ấy trở về. Muội ấy đã chịu quá nhiều ấm ức rồi. Bây giờ còn ở một mình trong thôn, chắc chắn cuộc sống không hề tốt đẹp. Ai nấy đều rõ trước đây muội ấy đã phải chịu thiệt thòi trong gia đình này. Về sau, chúng ta sẽ không để chuyện đó lặp lại nữa."
Tần Hạo chỉ lắc đầu, đáp lời:
"Muội ấy sẽ không bao giờ trở về đâu."
Tần Cảnh nhớ lại lần trước, khi hắn cố thuyết phục Vũ Niết quay về, đã ôm giữ ý nghĩ này. Nhưng càng thấu hiểu những tháng ngày nàng đã sống trong Tần gia, hắn càng nhận ra lời nàng nói về việc không bao giờ trở lại là hoàn toàn nghiêm túc.
Tần Hạo, đại ca trong nhà, nhìn Tần Cảnh, giọng trầm xuống.
"Ta nói thật, ta mong chư vị hiểu rằng, chính sự lạnh nhạt của chúng ta đã khiến muội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804297/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.