Tần Vũ Niết thoáng thất vọng. Xem ra kế hoạch làm giàu bằng việc bán cơm hộp của nàng ở Địa phủ đành phải gác lại.
Dù vậy, nàng vẫn ngoan ngoãn đi theo Hắc Bạch Vô Thường, chuẩn bị rời khỏi Địa phủ.
Đúng lúc này, người đàn ông đã mua cơm hộp đầu tiên từ nàng, người đã trả bằng Minh tệ, bất ngờ xuất hiện từ hư không. Y chậm rãi cất tiếng:
"Tạ Tất An."
Nghe thấy giọng nói này, thân thể Thất gia lập tức cứng đờ như bị điểm huyệt. Hắn ta liếc nhìn Phạm Vô Cữu, cả hai đồng thời cúi đầu cung kính hành lễ:
"Đông Nhạc Đại Đế."
Gà Mái Leo Núi
Tần Vũ Niết sững sờ, mắt mở to kinh ngạc.
Người mà nàng nghĩ là kẻ lừa đảo, hóa ra lại là vị Đông Nhạc Đại Đế cao quý, chưởng quản cõi âm.
Còn chưa kịp thoát khỏi sự bàng hoàng, nàng đã nghe Đông Nhạc Đại Đế cất giọng bình thản nhưng đầy uy áp:
"Tiểu cô nương kia chỉ muốn yên ổn buôn bán vài hộp cơm, các ngươi làm gì mà khiến nàng kinh sợ đến vậy?"
Tạ Tất An nghiêm cẩn đáp lời:
"Bẩm Đại Đế, nàng là người sống. Nếu lưu lại Địa phủ quá lâu sẽ bị tử khí xâm nhiễm, e rằng không sống được bao lâu nữa."
"Vậy thì cho nàng uống một viên Hoàn Sinh Đan là được chứ gì."
Tạ Tất An lập tức cứng họng. Y do dự một lúc rồi nói:
"Điều này... không phù hợp với quy tắc."
Đông Nhạc Đại Đế cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo, giọng nói trầm xuống như sấm rền:
"Phép tắc do người đặt ra, lẽ nào một phàm nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-ban-com-hop-o-dia-phu/4804259/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.