Chương trước
Chương sau
Vụ án này làm Dex phát điên mất.
Dex không thể nào làm quen được với việc cứ ngồi im một chỗ và chờ người ta đem thông tin tới cho mình. Khi anh vẫn còn là một thám tử điều tra án mạng, anh chịu trách nhiệm tiến hành các cuộc điều tra và thu thập thông tin. Chứ không phải như hiện tại thế này. Là một đặc vụ của Cục Quân sự, anh chỉ có nhiệm vụ hỗ trợ chiếc lược và tham gia giúp đỡ các cuộc điều tra, còn phía đặc vụ bên Cục Trinh sát mới chịu trách nhiệm tiến hành các công việc liên quan trực tiếp đến cuộc điều tra. Trong khi Rosa và Cael đang liên tục gọi điện thoại và lần theo các đầu mối, anh chỉ có thể ngồi kẹt cứng tại chiếc bàn trong văn phòng, không thì lại đi huấn luyện hoặc nhìn chằm chằm vào chiếc màn hình chết tiệt lặp đi lặp lại một thông tin duy nhất.
"Rồi cậu sẽ quen với chuyện này sớm thôi."
Dex xoay chiếc ghế anh đang ngồi lại để mình có thể nhìn thẳng vào Sloane mà không cần phải cựa quậy đầu. "Chán muốn chết. Ba tuần rồi đấy, anh bạn ạ. Là ba tuần liên tục cơ đấy."
"Tin tôi đi, người mới ạ, chỉ sau vài tháng nữa thôi là cậu sẽ khao khát khoảng thời gian như thế này đấy."
"Có thể thôi." Dex lầm bẩm, xoay ghế lại đối diện với màn hình. Bên HPF cuối cùng cũng đã cấp quyền cho Cục Tình báo của THIRDS được phép truy cập vào nguồn báo cáo về những mối đe dọa được trình lên liên quan đến việc chống đối lại các tổ chức đấu tranh cho quyền bình đẳng giữa loài người và loài Therian. Đến đây là hết cách rồi. Các bản báo cáo khám nghiệm tử thi về hai nạn nhân đầu tiên đều không cung cấp được một đầu mối hữu ích nào. Không có sợi vải, không có lông tóc, tế bào da, máu, không có bất cứ thứ gì kết nối được với hung thủ cả. Bây giờ họ vẫn đang chờ đợi kết quả từ quá trình kiểm tra nạn nhân thứ ba là Ortiz từ phòng lab, mặc dù việc kiểm tra vẫn chưa hoàn thành, nhưng đến hiện tại vẫn chưa phát hiện được điểm nào bất thường hay phi logic cả. Giữa ba nạn nhân không hề có mối liên kết nào với nhau. Cả ba cũng chưa từng có bất cứ cuộc hội thoại nào với đối phương. Manh mối duy nhất mà họ có vào thời điểm hiện tại đó chính là Lloyd Everton – một người Therian chưa đăng ký kiểm duyệt và đang lẩn trốn ở đâu đó.
"Chúng ta sẽ tìm được anh ta thôi." Sloane nói, cứ như là gã đọc được những suy nghĩ trong đầu của anh vậy. Đột nhiên, gã vừa như thở dài vừa như gầm gừ. Dex cảm thấy hơi tò mò. Anh xoay ghế lại, vừa vặn nhìn thấy cảnh gã đang vươn vai vặn mình, hai cánh tay giơ lên cao, cổ ngửa về sau và ngực ưỡn về phía trước. Gã sụt sịt mũi cứ như là sắp hắt hơi đến nơi, sau đó dần dần hạ tay xuống, ánh mắt của gã chạm ngay vào tầm nhìn của Dex khi gã vừa mới hoàn hồn. Hai người cứ ngồi im một chỗ nhìn chằm chằm vào nhau mãi cho đến khi Dex khịt mũi, quay đi. Anh hắng giọng, đứng lên và chạm vào bề mặt của chiếc bàn làm việc để khởi động hệ thống.
"Anh có bao giờ chơi bàn khúc côn cầu chưa?" Dex cố gắng chuyển sang một chủ đề khá nhạt nhẽo chỉ để lờ đi tình huống khó xử vừa mới phát sinh giữa hai người.
"Rồi."
Dex nhìn sang phía Sloane đầy chờ mong. "Và?"
"Đừng có mơ."
"Trời. Anh chẳng thú vị gì cả." Dex than thở, mặc kệ tiếng cười khúc khích của Sloane.
"Nhiệm vụ thì không liên quan đến thú vị đâu. Nhiệm vụ là nhiệm vụ."
Dex thở dài một tiếng. "Đi mà nói điều đó với Ash ấy. Cái tên đó đã bị đập cho một trận tơi tả vì dọa phụ nữ nhà người ta đến mất hồn mất vía rồi còn gì."
"Chỉ xảy ra một lần duy nhất thôi. Và nói cho cậu nhớ, vì điều đó mà cậu đã cười đến suýt chút nữa nhập viện luôn còn gì. Đến mấy ngày sau mà cậu vẫn chưa thôi cười người ta."
Giờ thì Dex lại không thể nhịn cười nổi nữa. Khi đó, họ lại được triệu tập để đuổi theo một đầu mối nghi vấn khác dẫn tới Llyod Everton tại Hell's Kitchen. Họ đang xâm nhập vào tòa nhà thì đúng lúc ấy có một người phụ nữ già nhỏ nhắn đi ra khỏi căn hộ của bà ta, chẳng hiểu sao đâm sầm vào Ash. Người phụ nữ già tội nghiệp đó suýt chút nữa lên cơn đau tim ngay tại chỗ. Khi bà ta hoàn hồn lại, bà bắt đầu lấy chiếc túi xách to đùng của mình quật túi bụi vào Ash, lại còn nhắm ngay phần đỉnh đầu của anh ta không ngừng quật. "Vụ đó là vụ hài nhất mà tôi từng thất từ trước đến nay. Tôi nghĩ có khi tôi cười đến mức tè luôn ra quần rồi đấy chứ. Dã man quá mà."
"TMI, Daley, TMI."
Cả hai người đều đang nói về vụ rắc rối không may kia của Ash thì Cael và Rosa đã đi vào văn phòng của hai người với dáng vẻ vội vã.
"Chúng ta đã có được địa điểm nơi Llyod Everton đang trốn tránh rồi, là tên Everton hàng thật giá thật." Cael thở hổn hển, bước nhanh tới bàn làm việc của Dex và bật bản đồ của thành phố lên.
Sloane và Dex đều cùng lúc cất lời. "Ở đâu?"
Rosa nhìn hai người, mỉm cười kín đáo, sau đó đi đến chỗ bàn Dex xem bản đồ điện tử và phóng to một khu vực lên. Nụ cười của cô nhạt dần. "Là Greenpoint."
"Mẹ nó chứ." Sloane vò đầu giật tóc một hồi và chỉ vào khu vực được phóng lớn trên bản đồ. "Tôi ghét Greenpoint. Chỗ đó đúng là một địa bàn chiến thuật đầy rẫy ác mộng."
"Tệ đến thế sao?" Dex nhận ra sự nghiêm trọng trên gương mặt của mọi người.
Rosa nhìn anh, gật đầu. "Bất cứ đội nào của THIRDS, một khi đã dính dáng đến khu vực ấy thì đều phải chiến đấu cật lực để tìm đường thoát ra. Lần cuối cùng chúng tôi đặt chân vào khu vực này, mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm."
"Nghe có vẻ thú vị nhỉ." Giọng Dex khô khốc.
Sloane túm lấy cánh tay của Dex và đẩy anh ngồi lên chiếc ghế xoay, sau đó đá chiếc ghế sang một bên. Gã nghiến răng, hạ giọng nói. "Chúng ta sắp phải đi vào một khu vực nguy hiểm đầy rẫy những mối đe dọa chưa thể xác định được chỉ vì một người có thể là hung thủ trong vụ án này. Tôi đã có đủ thứ việc để phải lo rồi, cho nên cậu đừng có mà chạy linh tinh rồi khiến bản thân bị thương, hoặc tệ hơn là bị giết. Đây là nhiệm vụ mức độ nguy hiểm báo động đỏ đầu tiên từ khi cậu làm việc ở đây đấy. Mẹ nó, cậu lo tìm cách mà sống sót cho tôi."
"Tôi hiểu mà, anh trai. Không chết chứ gì. Tin tôi đi, tôi còn sợ chết hơn anh đấy."
"Đi thôi." Sloane chạm vào thiết bị liên lạc. "Đội Thanh trừng Delta, chuẩn bị trang phục tác chiến. Chúng ta ra thực địa."
Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Ash và Letty bước ra từ bên phải và đi sát ngay phía sau họ. Calvin và Hobbs thì gia nhập vào đoàn từ phía bên trái. Giờ đây, Dex đã nắm được cách thức di chuyển liên quan đến vị trí của mọi người trong đội khi đi theo hàng dọc. Những gì xảy ra ở THIRDS đều có lý do riêng của nó, ngay cả đối với một việc đơn giản như là tiến tới kho vũ khí.
Cho dù là họ đi tới đâu, mọi quy luật vẫn được giữ nguyên. Sloane luôn luôn là người dẫn đầu cả đội và Dex bám sát ngay phía sau, vì anh là cộng sự và cũng là người hỗ trợ cho Sloane. Hai người họ chịu trách nhiệm định hướng và dẫn dắt cho cả đội. Đi phía sau Dex là Letty và Ash – chuyên gia về vũ khí và chuyên gia cận chiến. Cả bốn người bọn họ hình thành tuyến phòng thủ đầu tiên để bảo vệ cho đặc vụ Trinh sát của đội – Cael và Rosa. Nếu như có đối tượng nào may mắn lọt qua được tuyến phòng thủ đầu tiên này thì ngay phía sau Cael và Rosa đã có Calvin và Hobbs – tay bắn tỉa và chuyên gia về chất nổ. Nếu như cả hai hàng phòng thủ đều bị đâm thủng thì cha của anh sẽ là người xử lý các mối đe dọa. Thậm chí, Dex còn được huấn luyện để thay thế cho vị trí của Sloane nếu chẳng may gã bị đối phương khống chế hoặc bị tách rời khỏi đội. Cái suy nghĩ này thôi đã khiến cho Dex sợ vãi cả ra quần.
Bọn họ mặc bộ giáp bảo hộ vào và chuẩn bị đầy đủ các loại trang thiết bị từ kho vũ khí, gồm cả vũ khí tiêu diệt và vũ khí vô hiệu hóa đối tượng. Họ sắp xếp tất cả vào BearCat và chuẩn bị tiến đến Greenpoint. Suốt cả chặng đường đi, mọi người ai ai cũng đều căng thẳng, không ai nói một câu nào, thậm chí cả Dex. Anh biết rõ rằng mình là một tên khôn lỏi, nhưng anh cũng hiểu được lúc nào thì nên giữ chặt cái miệng của mình lại. Màn hình phẳng trên bàn điều khiển quan sát luôn hiển thị vị trí trên tuyến đường di chuyển của họ. Hobbs đánh tay lái vào đường I-495 hướng về phía tây cầu Pulaski và Tony liền chạm vào thiết bị liên lạc của ông. "Hobbs, đỗ xe vào góc giao của đường Franklin và Cayler. Chúng ta sẽ xâm nhập vào khu vực từ vị trí đó."
*(I-495, hoặc Capital Beltway, là Đường cao tốc liên bang dài 64 dặm bao quanh Washington D.C – thủ đô của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ và vùng ngoại ô nội địa ở liền kề Maryland và Virginia. Cầu Pulaski ở thành phố New York nối Long Island City ở Queens với Greenpoint ở Brooklyn qua Newtown Creek. Cây cầu được đặt theo tên của chỉ huy quân đội Ba Lan và chiến binh Cách mạng Mỹ Kazimierz Pułaski vì dân số người Mỹ gốc Ba Lan chiếm phần lớn ở Greenpoint)
Vài phút sau, chiếc BearCat dừng lại bên đường. Hobbs và Calvin xuống khoang xe gia nhập với mọi người.
Tony thao tác trên chiếc bảng điều khiển. "Cael, mở bản đồ lên."
Cael làm theo yêu cầu, Tony đi đến chỗ Cael và vạch một hình chữ nhật trên bản đồ. Ông nhấn vào khu trung tâm và mọi thứ nằm trong khuôn khổ hình chữ nhật đều chuyển sang màu đỏ. "Đây chính là giới hạn của chúng ta. Khu vực này nằm giữa Đại lộ Greenpoint và phố Oak, kéo từ Đại lộ Manhattan đến sông Đông. Theo như thông tin bên Cục Tình báo cung cấp, Everton đang ở đâu đó trong phạm vi này."
"Làm sao mà chúng ta có thể chắc được rằng Everton chỉ ở cố định trong phạm vi đó thôi?" Dex nhìn lên khi thấy cha anh chạm vào các khu vực xung quanh. Một ô cửa sổ cuộn nhỏ chứa thông tin liên quan nhảy lên trên màn hình.
"Phía bắc Đại lộ Greenpoint và phía tây cầu Pulaski đều là lãnh thổ của người Therian họ Chó. Phía nam Đại lộ Meserole và phía tây Đại lộ McGuiness kéo dài tới Nassau là lãnh thổ của người Therian loài Gấu. Bất cứ khu vực nào không thuộc hai khu vực vừa kể trên đều là nơi cư ngụ của người Therian họ Mèo. Chính chỗ này đây." Ông nói, chỉ vào khu vực nằm trong hình chữ nhật. "Chỉ có khu vực này là chưa xác định lãnh thổ giống loài. Cục Tính báo cho biết, hình dạng Therian của Everton là loài báo đốm, có nghĩa là Sloane sẽ là người phụ trách chính trong lần truy bắt này. Ash, cậu đi theo hỗ trợ cho Sloane. Cael, cậu đi trước dẫm đường cho hai người họ. Calvin, Dex, Hobbs, Letty và Rosa, bốn người sẽ đi trinh sát dọc theo phố Tây và sông Đông. Sloane, Ash và Cael chịu trách nhiệm khu vực phía đông phố Tây. Tôi muốn bắt sống Everton. Tôi sẽ điều hành từ trong BearCat, và nếu như có ai đó cần hỗ trợ thì hãy ra tín hiệu ngay. Được rồi, tiến hành đi."
Mọi người đều đã nhận được chỉ thị của mình và đều nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị thực hiện. Dex bước sang một bên, kiểm tra bộ PSTC của Sloane thì nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp của Ash nhắm vào Tony. "Sếp lại cử em ấy đi trinh sát trong khu vực đó nữa sao?"
Tony không buồn ngẩng đầu lên khỏi chiếc bảng điều khiển, thản nhiên đáp. "Có vẻ như cậu quan tâm đến Cael nhiều hơn là thành viên mới trong đội nhỉ?"
"Sếp ạ, chính cậu ta được chỉ định vào Cục Quân sự đấy, nếu như cậu ta còn không đủ khả năng để làm mấy việc như thế này thì tốt nhất là cuốn gói khỏi đây cho nhanh đi. Còn Cael bên Cục Trinh sát cơ mà. Hơn nữa, đây lại là Greenpoint, chứ không phải là Công viên trung tâm đâu."
"Cael tự giải quyết được chuyện của mình."
Ash vẫn chưa chịu bỏ qua, "hừ" một tiếng. "Đó không phải là vấn đề."
"Thế vấn đề cậu muốn nói là gì?" Cuối cùng, Tony ngước lên nhìn Ash, chân mày cau lại. "Đặc vụ Keeler, cậu không có lòng tin vào khả năng của đồng đội mình sao?"
"Sếp thừa biết ý tôi không phải như thế." Ash nhấn mạnh, nhỏ giọng đáp. "Sếp nhớ lần trước chúng ta xâm nhập vào khu vực này đã có chuyện gì xảy ra không?"
"Có. Chính vì thế mà cậu ấy phải vào tiếp. Cael cần rút ra bài học từ chính những sai lầm của mình."
Dường như Ash đang còn muốn tranh luận tiếp, nhưng sau đó, anh ta quay đi chỗ khác, đi ngang qua Dex và bước tới cuối khoang xe. Đáng ra Dex đã dần cho Ash một trận tơi bời nếu như anh không quá quan tâm đến những lời mà Ash vừa mới nói ngay kia. Anh nhìn sang chỗ Cael, sau khi chắc rằng cậu em trai của mình vẫn đang bận rộn với công việc riêng ở phía cuối khoang xe, anh mới bắt đầu rón rén xích lại gần chỗ Tony.
"Lần cuối mọi người xâm nhập khu vực này đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
"Mày không nên nghe lỏm đâu, con trai ạ." Tony hơi bực mình.
"Suốt từ ngày nhỏ đến giờ cha lúc nào cũng nói câu ấy. Con nghĩ hai ta đều biết con sẽ chẳng sửa nổi cái tính ấy mà. Lần trước Cael găp chuyện gì không hay sao cha?" Anh hỏi lại lần nữa, cố gắng hết sức để giữ cho mình một cái đầu tỉnh táo và không bám vào chuyện gia đình anh đang giữ rất nhiều bí mật mà anh không hề biết. Tony hơi chần chừ một chút, sau cùng, ông thở dài.
"Ở trong một đội toàn những loài thú Therian săn mồi không hề đơn giản chút nào, nhất là với Cael. Nó luôn giữ trong lòng mình một ý niệm ngây ngô rằng nó phải làm hết sức để chứng tỏ bản thân mình khi mọi người chuyển sang hình thái thú. Bài đánh giá về tâm lý vào cuối quý trước sau khi vụ tai nạn xảy ra đã cho thấy những suy nghĩ của nó về vị trí của bản thân đối với các thành viên trong đội thuộc loài Therian họ Mèo như thế nào. Nó vẫn đang khuyết thiếu năng lực nhất định khi có hình thể nhỏ nhất trong cả đội, chưa thể điều khiển tốt tiếng gầm của mình, chạy rất nhanh nhưng chỉ bằng những bước bật ngắn và không bền, khả năng truy lùng dấu vết của loài thú săn mồi ở nó chỉ dựa vào thị giác mà chưa vận dụng được khứu giác, và rồi còn cả những rắc rối mà nó gặp phải khi đang trong quá trình thích nghi với môi trường mới." Tony đặt tấm bảng điều khiển sang một bên, ánh mắt ông ngập tràn sự lo lắng. "Vụ án trước đó đã dẫn chúng ta đến khu vực này, Cael đã phạm phải sai lầm lớn. Nó nghĩ rằng mình không cần đợi đồng đội đến hỗ trợ và cứ thế đối đầu trực diện với một nhóm người Therian loài báo đốm. Kết quả cũng dễ đoán thôi, tơi tả không còn manh giáp."
Dex nhướn mày, cố gắng tượng tượng ra tình thế vào thời điểm đó. Là anh thì chắc anh đã sợ mất mật luôn rồi. Khi Tony quay sang hướng khác, Dex hoảng hốt như muốn rớt cả cằm. "Thế mà cha bảo với con là em ấy tham gia vào một chiến dịch ngầm!" Dex nhớ lại những gì mà Pearce nói với anh về việc THIRDS không muốn thừa nhận những mặt yếu đuối và bình thường của một con người trong các đặc vụ của mình. Vốn Dex không muốn tin vào những lời đó, nhưng giờ anh ngỡ ngàng phát hiện ra đó lại là sự thật. Còn gì trong những lời Pearce nói với anh là thật nữa đây?
"Con nói nhỏ thôi." Tony yêu cầu. "Mày nghĩ cha muốn giấu mày chuyện ấy sao? Là em trai con bắt cha phải hứa không nói với con đấy."
"Sao cha lại đồng ý với cái yêu cầu ngớ ngẩn như thế?"
"Vì nếu mày rơi vào trường hợp ấy, mày cũng sẽ bắt cha phải làm như vậy thôi." Tony nhẹ giọng đáp lời. "Nghe này, cha biết hai anh em chúng mày bảo vệ nhau kĩ đến mức nào, nhưng mà hai đứa cũng nên dùng cái đầu của mình để suy nghĩ cho tường tận đi chứ. Giờ này đáng lẽ chúng mày phải trưởng thành và hiểu chuyện hết rồi mới đúng."
Dex khoang hai tay trước ngực, vẫn cứng đầu. "Cha thừa biết con sẽ luôn luôn bảo vệ em ấy."
"Và em trai mày cũng sẽ không bao giờ ngừng bảo vệ mày đâu. Nhưng điều đó không có nghĩa là hai đứa không bao giờ quay sang nhờ đối phương giúp đỡ giải quyết vấn đề của bản thân. Vì hành động ấy không phải là biểu hiện của sự yếu đuối. Cha chỉ mong hai đứa chúng mày có thể tự bổ não ra mà xem có gì ở trong đó trước khi chúng mày khiến cho tóc của cha bạc trắng hết."
Dù anh không muốn thừa nhận điều này, nhưng cha anh nói đúng. "Làm sao mà em ấy thoát được khỏi nguy hiểm đó?"
"Là nhờ Ash. Cậu ta xông vào và dần cho cả đám người Therian ấy một trận tơi bời. Nói đúng thì cậu ta là một tên khốn chính hiệu đẳng cấp A, nhưng cậu ta thực lòng quan tâm đến Cael. Lúc nào cũng dõi theo và bảo vệ cho nó."
"Khỉ thật. Con ghét cậu ta kinh khủng."
Tony vỗ vỗ vào bả vai Dex. "Hình như cảm xúc ấy đến từ cả hai phía đấy."
Dex lầm bầm tỏ vẻ không đồng ý. Giờ anh mới hiểu tại sao Ash lại nương tay với anh. Nếu như không vì Cael thì chắc tên đó đã thỏa sức hành hạ cuộc đời của anh đến mức khốn đốn rồi. Cũng không phải là anh ta chưa giúp đỡ anh chút nào.
Âm thanh của tấm chắn kim loại vang lên trong khoang xe tải đã cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Dex, và anh nhìn thấy Rosa đứng sang một bên, bộ PSTC được gắn vào balo phía sau của cô trong khi cô đang cởi bộ giáp bảo hộ ra cho Cael và để bộ quân phục của em ấy sang một bên. Em trai anh là người biến hình đầu tiên trong cả đội.
Nhiều năm về sau, Dex vẫn không thôi ám ảnh khi anh nghe thấy tiếng la hét đầy đau đớn của em trai khi em ấy bắt đầu chuyển đổi hình dạng. Protein, các chất béo và các tế bào đều được tái tạo và sắp xếp lại để thay đổi từ hình thái người sang hình thái Therian. Khi cả hai còn nhỏ, Dex đã từng hỏi Cael về cảm giác khi là một người Therian, và anh không thể nảo quên được câu trả lời của em ấy lúc đó, cũng như là nỗi đau cùng buồn tủi trên mặt Cael khi em ấy nói với anh.
"Cứ như là em bị mất đi một nửa của bản thân vậy. Nhưng sự thật lại không phải thế, nửa phần ấy vẫn ở nguyên trong em. Nhưng cho dù là em đang ở hình dạng nào, em vẫn không thể ghép nối hai phần bản thân ấy lại một cách hoản hảo được. Em sẽ không bao giờ là một thể hoàn chỉnh giống như anh. Cha từng nói với em, hình thái Therian chính là sự phản ánh của tâm hồn em, vì vậy em vẫn cứ là một con người đúng nghĩa. Nhưng em chưa bao giờ có cảm giác đó."
Phải mất rất nhiều thời gian để Cael có thể vượt qua được mặc cảm bản thân là người Therian, và dù cho em ấy là con nuôi, nhưng Cael cũng thừa nhận rằng mình chưa bao giờ tưởng tượng ra sẽ như thế nào nếu như mình được sống cùng cha mẹ đẻ. Tất cả những gì mà Cael quan tâm đó chính là việc Dex và Tony mới là mái nhà thật sự của em ấy, đặc biệt khi Cael nhận ra Tony đã phải đối mặt với bao nhiêu sóng gió để có thể nhận nuôi mình. Cũng giống như Dex, Cael đã mất đi gia đình của mình khi cuộc bạo loạn diễn ra. Căn hộ chung cư nơi mà cha mẹ Cael sinh sống vốn dành cho ngươi Therian. Một nhóm những tên ất ơ dã man đã phóng hỏa đốt trụi cả tòa chung cư vào lúc nửa đêm mà không hề để ý đến việc tòa chung cứ đó là nơi cư trú của bao gia đình với rất nhiều trẻ nhỏ. Lúc ấy, Cael chỉ mới được 6 tháng tuổi và là người duy nhất còn sống sót.
Vào thời điểm đó, Tony là người có mặt ở hiện trường và đang làm việc tại HPF với tư cách thám tử điều tra. Và ông chính là người đã phát hiện ra Cael. Cha luôn nói với Cael rằng chính khoảnh khắc mà ông ôm cậu trong lòng, ông nhận ra mình không thể bỏ mặc đứa trẻ này được. Thời gian ấy, các quy định về việc nhận con nuôi khác giống loài vẫn chưa được ban bố rõ ràng, và Tony phải hứng chịu một làn sóng giận giữ và chỉ trích từ cả hai phía – loài người và loài Therian. Nhưng cha anh vốn cứng rắn từ cốt tủy, vả lại ông còn là một người nhân từ. Ông đã đấu tranh bảo vệ Cael, từ bỏ cả công việc mình đang có tại HPF khi ông được cấp trên cảnh cáo một cách kín đáo rằng nhận nuôi một đứa con trai thuộc loài Therian có thể sẽ gây ảnh hưởng vô cùng xấu đến tương lai thăng tiến nghề nghiệp của ông. Bỏ ngoài tai tất cả những lời tiêu cực, ông hoàn tất các thủ tục nhận nuôi, thậm chí còn nhanh chóng thúc đẩy tiến độ, và Cael Maddock đã trở thành một thành viên của gia đình. Tony mất việc, nhưng sự kiên quyết và trái tim chân thành của ông đã giúp ông đạt được một vị trí trong cơ quan THIRDS khi cơ quan này vừa mới được thành lập.
Dex ngồi xuống dãy ghế dài, bộ PSTC của Sloane đặt ngay dưới chân anh. Tấm chắn được kéo lên và Cael lắc mình, từ hai chiếc tai đến chiếc đuôi đốm của cậu ấy. Đôi tai không ngừng cử động, miệng há rộng gầm lên một tiếng để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn. Cael từ từ duỗi ép bốn chân của mình, cả thân hình hơi chao đảo trong chốc lát cho tới khi cậu giữ được thăng bằng trong hình thái mới. Sau đó, Cael nhảy vọt đến chỗ Dex, dụi đầu mình vào bụng Dex. Ash là người tiếp theo bước vào khoang riêng, tấm chắn kim loại một lần nữa được hạ xuống.
"Này, em trai bé bỏng à." Dex nhẹ nhàng vuốt phần sau tai của Cael và nhẹ nhàng mỉm cười. Cael nhắm mắt lại, nhỏ giọng gầm gừ ra chiều thoải mái, thích thú lắm. Môt tiếng gầm trầm thấp khác vang lên phía sau tấm màn chắn, ngay sau đó là tiếng gầm long trời lở đất khác làm rung lắc cả chiếc xe tải.
"Mẹ nó chứ." Dex như nghẹn trong cổ họng khi tấm màn chắn được kéo lên. Và lâu nay, anh vẫn giữ nguyên cái suy nghĩ rằng Ash thì đáng sợ đến đâu cũng chẳng nhằm nhò gì được anh. Nhưng quả thực anh đã nhầm to. Ash khịt mũi và lắc lư cái đầu bự chảng của anh ta, chiếc bờm sư tử màu đen lắc lư theo từng chuyển động của cơ thể. Anh ta ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào Dex, tiếng thở nặng nề thấy rõ.
"Ồ, coi anh kìa." Dex hổn hển, đưa hai tay lên ôm ngực. "Giống chúa sơn lâm thế."
Ash gầm gừ đầy đe dọa, để lộ ra những chiếc răng nanh còn sắc nhọn và to hơn cả của Cael. Anh ta dần tiến gần về phía Dex, vừa đi vừa phát ra những tiếng gầm gừ từ trong cổ họng. Dex tự nhủ không được phép để bản thân bị tình cảnh trước mắt đe dọa. Con sư tử đó vẫn chỉ là Ash mà thôi. Dù cho anh ta có ở hình dạng Therian hay là ở hình người thì anh ta vẫn cứ là một tên bợm khốn nạn. Một tiếng gào dữ tợn phát ra từ phía Ash khiến cho Dex bật ngửa người vào lưng ghế, tim anh không ngừng đập thình thịch từng nhịp gấp rút trong lồng ngực, tay anh ngay lập tức thủ sẵn khẩu súng gây mê. Ash hằm hừ tiến về phía trước, Dex chĩa thẳng khẩu súng vào Ash.
"Tôi thề, tôi sẽ đá cái đít đầy lông lá đó của anh cút về Narnia nếu như anh không thôi ngay cái trò của nợ ấy lại." Dex cảnh cáo, tháo chốt an toàn trên khẩu súng.
*(Biên niên sử Narnia – The Chronicles of Narnia – là loạt truyện viễn tưởng gồm bảy tập của tác giả C.S.Lewis. Đây được xem là tác phẩm văn học thiếu nhi kinh điển và là tác phẩm nổi tiếng nhất của tác giả. Tác phẩm đã bán được hơn 100 triệu bản trên toàn cầu bằng 47 ngôn ngữ. Bộ truyện do Lewis viết trong khoảng thời gian từ 1949 tới 1954, được Pauline Baynes minh họa và xuất bản lần đầu tại London từ tháng 10 năm 1950 tới tháng 9 năm 1956. Biên niên sử Narnia đã nhiều lần được chuyển thể trên sóng phát thanh, truyền hình, sân khấu và điện ảnh)
"Ash!" Lời khiển trách của Sloane bị Ash bỏ ngoài tai khi anh ta nhảy chồm lên vồ lấy Dex. May cho Dex là Ash không dùng móng vuốt của mình. Cael gạt phần hai chân trước của Ash sang một bên, để lộ hơi thở đầy sắc bén, đôi tai dựng thẳng lên và nhảy vồ ngay lấy một bên của cái đầu to lớn đầy lông của Ash. Không có chút xây xước chảy máu nào, nhưng cú vồ của Cael vẫn vô cùng chuẩn xác, ý tứ cũng rất rõ ràng. Bỏ mấy cái móng vuốt của anh ra khỏi người anh trai em.
Ash lúc lắc đầu, kêu lên một tràng dài trầm thấp rồi ngồi lùi lại. Anh ta thở mạnh ra, rồi ngồi bịch xuống sàn. Dex nhìn Cael từ từ bước qua đó, dụi đầu mình vào cằm của Ash rồi bắt đầu liếm hai bên má của anh ta. Trông có vẻ như Ash khá là hưởng thụ, không ngừng kêu lên những tiến "grừ grừ" nhẹ và trầm ấm.
Dex nhảy xuống khỏi chiếc ghế và khóa chốt an toàn trên khẩu súng, anh liếc mắt lườm Ash một cái rồi mới quay sang nhìn em trai mình. "Thôi đi, Cael. Đừng có liếm anh ta nữa. Nhìn ghê chết đi được."
Letty khịt mũi khinh bỉ. "Xin người, làm như anh thì không đi liếm trai bao giờ ấy."
"Chuyện đó khác hoàn toàn." Dex phân trần, mặt đầy nhăn nhó. "Chẳng có cậu trai nào tôi đi la liếm là Ash cả. Ngoài ra, lần cuối tôi xem thì Ash bị dị ứng với các loại hạt đấy."
Cả đội bật cười. Sau đó, Tony vỗ tay ra hiệu và xua hai người đặc vụ Therian họ Mèo nọ ra ngoài, cứ như trước mặt ông chỉ là hai con mèo nhà đang vờn nhau. "Hai người đi ra ngoài mau. Ở trong này càng lúc càng chật chội hơn rồi đấy."
Letty mở cửa khoang xe tải ra, Cael và Ash đang vờn nhau bên trong khoang thấy vậy liền đứng lên và nhảy ra ngoài. Rosa theo sát phía sau hai người, không ngừng cười được khi nhìn người cộng sự của cô. Từ bên trong khoang xe, Dex nhìn ra ngoài và thấy Cael cùng Ash vẫn đang say sưa vật nhau, chồm lên nhau, lăn lộn xung quanh và cắn nhẹ vào người nhau. Nhìn trông ngọt ngào quá đi mất. Calvin đóng cửa sau của khoang xe BearCat lại và đứng sang một bên.
"Được rồi, đến phiên cậu đấy, Hobbs." Tony ngồi xuống chỗ của mình và Dex nhìn Hobbs đang từ từ bước vào khu riêng tư, trên người không mặc một thứ gì ngoài chiếc khăn tắm quấn quanh eo. Anh ta gật đầu nghiêm nghị, sau đó tấm chắn kim loại được kéo xuống. Ở bên ngoài, Calvin kiên nhẫn đứng đợi. Dex thấy Calvin hơi nhăn mặt lại khi cậu ta nghe thấy tiếng gầm có chứa sự đau đớn của Hobbs. Tiếng gầm đó thô và trầm và là thứ âm thanh duy nhất mà Dex nghe được khá nhiều từ Hobbs cho đến tận lúc này. Ngoài ra, anh vẫn chưa nghe thấy Hobbs thực sự nói chuyện một lần nào.
Vài giây sau, một loạt tiếng gầm dữ dội vang lên bên trong khoang xe, tấm chắn kim loại được kéo lên. Dex phải nói rằng, anh thực sự ấn tượng đấy. Hình dạng Therian của Hobbs khá là hiếm – là loài hổ khoang vàng với hình thể to hơn so với người Therian dòng hổ thông thường. Những vết sọc và lông trên người Hobbs có màu vàng nhạt hơn, và chính đặc điểm này khiến hình thể Therian của Hobbs trở nên thật đặc biệt. Không giống như hai người đồng đội trước của mình, Hobbs chỉ nhẹ nhàng đi đến chỗ Calvin và cọ đầu mình vào bên chân của cậu ấy. Calvin nở một nụ cười ấm áp, khẽ sờ một bên đầu của Hobbs và rồi cả hai cứ thế đi ra bên ngoài tụ hội với các thành viên khác trong đội của mình.
Ồ, chỉ còn lại một người nữa thôi. Dex nhăn mày, cảm thấy cả người mình cứ chộn rộn hết lên. Phản ứng này mới ngu ngơ làm sao. Anh chẳng hề cảm thấy lo lắng khi các thành viên khác trong đội của mình biến hình, thế sao giờ anh lại hồi hộp làm cái gì chứ? Người Therian vẫn có thể duy trì được lý trí của con người khi họ đang ở trong dạng thú, có nghĩa là ngay từ ban đầu phần nhân tính đã luôn được bảo tồn ở bất kể trạng thái nào, vì thế mà những kẻ tâm thần Therian khi hóa thú lại nguy hiểm và hoang dại hơn rất nhiều so với một người Therian thông thường. Điều này cũng chứng tỏ một chi tiết, đó chính là những đặc điểm vốn có của một người Therian vẫn được giữ nguyên khi họ ở hình dạng thú. Một người Therian với tình trạng sức khỏe không ổn định thì cho dù ở dạng người hay dạng thú cũng sẽ không thể nào thay đổi được tình trạng sức khỏe không ổn định đó. Nhưng nhiều người Therian lại không ủng hộ quan điểm này. Họ cho rằng, hình dạng Therian chính là sự phản chiếu của tâm hồn người đó. Dex không phải là một người theo chủ nghĩa tâm linh, nhưng anh lại không thể giải thích được tại sao bản thân lại trở nên sốt sắng như vậy khi chờ đợi để được nhìn thấy hình dạng Therian của người cộng sự bên mình.
Sloane đứng dậy, hắng giọng, nói với Tony. "Sếp cho chúng tôi ít phút riêng tư được không?"
"Không vấn đề." Tony vỗ nhẹ vào cánh tay Dex, sau đó đi ra khỏi khoang xe và gia nhập với các thành viên khác của đội.
"Có chuyện gì thế?" Dex nhìn người cộng sự của anh. "Đừng có nói là anh thấy ngại khi cời đồ trước mặt tôi đấy nhé?"
"Không. Tôi cần cậu hiểu rõ mức độ nghiêm trọng và nguy hiểm của nhiệm vụ lần này. Chúng ta đang phải đối đầu với rất nhiều rủi ro. Cậu cần phải bám sát với các thành viên khác trong đội. Luôn luôn cảnh giác, không được tùy ý hành động và nhất định phải gọi hỗ trợ nếu thực sự cần thiết. Ash, Cael và tôi sẽ chịu trách nhiệm truy lùng Everton, cho nên tôi sẽ không thể nào ở đó để cứu cánh cho cậu được đâu. Tôi không muốn cậu..."
Dex giơ tay lên ngắt lời gã. "Tôi bảo này, anh dừng được rồi đấy."
"Cậu nói gì?"
"Tôi là người mới, tôi biết chứ, nhưng tôi không thích cái kiểu Jekyll và Hyde này của anh đâu. Một phút trước thì anh đang là người tử tế, phút sau loáng cái đã quay sang lật mặt với tôi ngay được rồi. Việc của anh là cho tôi thấy được các hướng phát triển của sự việc, chứ không phải là trách móc hay xử lý tôi vì một việc mà tôi còn chưa làm hay chưa diễn ra. Tôi là cộng sự của anh đấy. Anh không cần thiết phải thích tôi, nhưng con mẹ nó anh phải tôn trọng tôi chứ."
Sloane đứng hình. "Tôi... Tôi không biết là hành động của mình lại khiến cho cậu nghĩ như vậy." Gã mím chặt môi, sau đó gật đầu với anh. "Cậu nói đúng. Tôi vẫn chưa đối xử với cậu theo cái cách tôn trọng mà cậu xứng đáng. Cậu là một đặc vụ rất có tiềm năng, và tôi lại để cho sự bất an của mình che đi lý trí."
"Anh đang nói gì thế?" Sự bất an? Dex không thể tưởng tượng được người như Sloane thì có gì để mà bất an đây.
"Sau những gì xảy ra với Gabe..." Sloane lắc đầu và điều đó đã đánh thẳng vào trong não của Dex.
"Đó là lý do tại sao lúc nào anh cũng hành xử như một tên khốn khi chúng ta được phái đi thực địa đó à? Vì anh lo rằng có gì đó không hay sẽ xảy ra với tôi ư?" Giờ anh mới nghĩ lại cẩn thận, về vị trí thực sự của Gabe trong tim Sloane, và rồi mọi thứ đều như sáng tỏ. Và sau cuộc đụng độ với truyền thông lần đó, Dex đã chửi bản thân mình cả ngàn lần khi anh đã chẳng hề chú ý gì đến người cộng sự của mình. Sau đó, anh nhanh chóng để ý đến các cách thức cư xử cùng những lời trách móc của Sloane. Đúng là người cộng sự của anh phải chịu đựng khá nhiều sự chuyển biến cảm xúc tiêu cực, nhưng Dex nhận ra rằng tất cả đều có nguyên nhân của nó. Sự bùng nổ về mặt cảm xúc của gã đối với các thành viên trong đội của mình vốn không kéo dài lâu nhưng cũng không hề hữu dụng gì cả.
"Không chỉ mình cậu đâu. Tôi đều lo cho tất cả mọi người trong đội."
"Tôi hiểu, nhưng việc của anh đâu phải là làm bảo mẫu cho tôi và hôn má nựng tôi. Anh cần phải tin tưởng tôi. Tôi có thể khiến người ta khó chịu, có đôi khi đấy, nhưng tôi biết bản thân mình đang làm gì." Anh nhìn Sloane đang cẩn thận cân nhắc lại những lời mà anh vừa mới nói, ánh nhìn của gã rơi vào một điểm nào đó trong khoang xe này. Dex không thể nào biết được những ý nghĩ đang xoay vòng trong đầu Sloane lúc này, nhưng cả người anh đều nhẹ nhõm hẳn khi thấy Sloane nhìn thẳng vào mình và giơ tay ra.
"Được rồi, nhưng cậu phải hứa với tôi là sẽ bám sát theo đồng đội và hết sức cẩn trọng. Ở đây không có bất cứ điều gì đơn giản giống như một cái búng tay trong phim Die Hard đâu. Cậu hiểu chứ? Nếu như tôi nghe được bất cứ lời nào như kiểu yippee ki-yay phát ra từ miệng cậu thì cậu không xong với tôi đâu."
Có vẻ như hơi đáng sợ một chút khi Sloane càng ngày càng biết rõ trong lòng anh đang nghĩ gì. Dex bắt tay Sloane và mỉm cười một cách đầy ý tứ. "Nhất trí. Chốt bằng một nụ hôn nhé?"
"Cút đi." Sloane gầm lên. "Cậu không nghiêm túc được một lúc à?"
"Anh không biết mình vừa bỏ lỡ gì đâu." Dex nháy mắt rồi ngồi xuống, hai tay bắt chéo trước ngực.
"Bỏ lõ gì?" Sloane nhìn Dex đầy thận trọng và gã bắt đầu cởi quần áo. "Đừng có nhìn tôi chằm chằm như thế nữa. Đây không phải là show diễn lột đồ đâu."
Dex nhướn mày. "Đúng đấy. Vì nó còn hấp dẫn hơn kìa. Và tôi cũng chẳng cần trả phí để xem trai lột đồ."
Động tác cởi áo của Sloane khựng lại giữa chừng, gã lừ mắt nhìn Dex.
"Được rồi, được rồi." Dex thở dài một hơi. Anh đưa tay ra túi sau, rút từ trong ví của mình ra 10$, vừa đi về phía gã vừa vẫy vẫy tờ tiền. "Để cho anh biết rõ rằng tôi rất quan tâm đến mối quan hệ đồng sự giữa hai chúng ta. Ít nhất thì cũng phải nhảy một điệu gợi tình như ở quán Papi Chulo's cho tôi xem đi chứ." Sloane nhướn mày nhìn Dex khi anh vừa nở một nụ cười chói lọi vừa lách một ngón tay kéo phần thắt lưng quần của Sloane xuống. Sloane gầm lên một tiếng trầm thấp ngay khi Dex nhét 10$ vào trong thắt lưng quần của gã.
"Cậu đúng là một tên khốn ngu ngốc."
Dex lùi lại và chờ đợi. "Xong rồi đấy. Nhanh nào. Đừng để cho tiền của tôi bị phung phí chứ."
Sloane rút số tiền ra khỏi thắt lưng quần của mình, lấy ví của gã từ trong túi sau ra và nhét 10$ vào rồi thong thả cất ví về chỗ cũ. Sau đó, gã bắt đầu cởi dây lưng.
"Đúng rồi, thế đấy, làm đi nào." Dex có thể thấy Sloane đang cố nhịn cười. Gã đang cắn chặt cánh môi dưới của mình khi tháo dây lưng để sang một bên và bắt đầu cởi khóa quần. "Anh có cần thêm âm nhạc không? Tôi có thể hát vài bài đấy." Anh vừa mới ngâm nga giai điệu của bài "Hit Me with Your Best Shot" từ cổ họng thì Sloane đã bật cười thành tiếng.
"Cậu đang hát cái *éo gì thế?"
"Anh nói đúng rồi." Dex tự hùa theo. "Lúc này đáng ra phải bài 'Balck Velvet' thì mới phù hợp. Đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên nghĩ tới bài này mới phải." Anh vừa mới cười khúc khích thì Sloane đã phá lên cười lớn. Tiếng cươi của Sloane vừa trầm ấm vừa có độ lắng khiến Dex cảm thấy bản thân như bị thôi miên. Anh thích tiếng cười của Sloane. Nụ cười làm đôi mắt màu hổ phách của gã như sáng bừng lên với những nếp nhăn rất mỏng hiện lên hai bên khóe mắt. Gã đã từng cười rất nhiều, nhiều hơn gã của hiện tại dù cho thời gian này tâm tình của gã đã trở nên bớt nặng nề hơn.
"Cái khỉ gì đang diễn ra ở đây thế này?"
Hai người lập tức quay sang nhìn Tony cùng với biểu cảm thảng thốt của ông khi chứng kiến tình cảnh trong khoang xe. "Chúng ta đang thực hiện nhiệm vụ trên thực địa, vậy mà hai cậu còn... Tôi cũng không cần biết hai cậu đang làm cái quái gì, nhưng chắc chắn hành động hiện tại của hai người là không hợp lẽ."
Dex vừa định mở miệng nói gì đó thì Sloane đã giơ tay lên. "Thưa sếp, là lỗi của tôi."
"Tôi không quan tâm là lỗi của ai, cậu mau đi chuẩn bị đi cho tôi. Dex, đi ra ngoài ngay để cho cộng sự của cậu còn biến đổi. Đi ngay."
"Vâng, thưa sếp." Dex nhanh chóng nhấc chiếc khiên chắn đạn đạo khỏi thành khoang xe, cầm chiếc mũ bảo hộ của mình lên và đi ra khỏi khoang xe tải. Anh chờ cho Tony quay người đi khỏi liền lén liếc nhìn về phía sau và thấy Sloane đang dõi theo anh với vẻ đầy hứng thú. Anh giơ ngón tay cái với gã và thầm thì. "Tôi sẽ tạo cho anh một playlist." Khi anh nhảy xuống khỏi khoang xe, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của Sloane vọng ra từ bên trong xe tải. Dex đội chiếc mũ bảo hộ lên, cài dây lại dưới cằm và bước đến chỗ Letty, Rosa và Calvin.
"Hai người vừa làm gì trong đó thế?" Giọng của Calvin rất nhỏ để Tony không nghe thấy được.
"Trả tiền cho Sloane để anh ta nhảy lột đồ cho tôi xem." Dex cười gằn, hạ tấm kính chắn của mũ bảo hộ xuống. "10$ giá trị nhất từ trước đến nay của tôi đấy."
Có gì đó to lớn màu đen tuyền vừa mới nhảy ra khỏi khoang sau của BearCat, và Dex suýt chút nữa đứng không vững vì sự ngạc nhiên đang xâm chiếm lấy cơ thể. Khi anh ổn định tâm lý của mình, anh nhận ra mình đang nhìn chằm chằm vào một con hắc báo to lớn trước mặt. "Sloane..."
Sloane lúc lắc đầu, ánh mắt màu hổ phách sáng rực lên. Gã phi thân mình xuống đường phố, theo sau là Ash và Cael. Dex đứng sững lại ở đó trong chốc lát, tim đập dồn dập trong lồng ngực. Sloane là người Therian, nhưng đến khi thực sự thấy được hình thái Therian của gã lại khiến anh không khỏi ngỡ ngàng. Anh chỉ mong rằng mình có thêm thật nhiều thời gian để xem cho đã nghiền. Gã cực kỳ ấn tượng, chắc chắn là thế rồi. Một bộ lông đen mượt bóng bẩy với những đường nét mờ nhạt tựa như những cánh hoa hồng nở rực in hằn trên đó. Hình thể của gã không to như Ash, và chính phần bờm của Ash khiến cho anh ta dường như đô con hơn nhiều. Nhưng những cơ bắp trên hình thể của Sloane lại cực kỳ chắc khỏe và ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn, cùng với cả bộ lông đen bóng kia lại càng khiến gã nổi bật hơn giữa những người đồng đội to lớn.
"Được rồi, cả đội. Chúc may mắn, và nhớ phải cẩn thận đấy." Nói xong, Tony liền đi vào khoang xe của chiếc BearCat. Tiếng cửa đóng lại vang lên "ầm" một cái, vọng vào trong tai tất cả những người đứng ở đây. Thế đấy, đến lúc triển khai rồi. Calvin tiến lên trước, Hobbs lặng lẽ bám sát ngay bên cạnh cậu, những người còn lại thì đi ngay phía sau hai người và cả đoàn đi dọc theo tuyến phố Cayler. Họ duy trì một khoảng cách nhất định và an toàn, mỗi người đều sẵn sàng chiếc khiên bảo hộ và súng trường trong tay. Khi cả đoàn đi đến cuối con đường và rẽ sang một lối đi khác bên tay phải, tình hình càng trở nên căng thẳng và phức tạp hơn.
"Nếu như anh thấy một con báo đen nào đó nhảy ra mà không phải là Sloane thì ngay lập tức xả đạn, nhớ chưa?" Rosa nói với Dex.
Khỉ thật. Anh chỉ mong bản thân không lỡ tay bắn nhầm vào người cộng sự của mình. Nếu mà làm như thế thật thì chắc chắn Sloane sẽ nổi điên lên mất. Mà nói mới nhớ, quả là người cộng sự của anh không hề nói quá lên với anh khi gã bảo họ chuẩn bị cho tâm thế sẽ bước vào một trận đối đầu. Toàn bộ nơi này giống như là chiến trường vậy. Rất nhiều năm về trước, khi anh còn là một đứa trẻ, số lần anh đến đây chỉ vẻn vẹn nằm trên đầu ngón tay, thậm chí có khi còn ít hơn thế nữa. Nhưng đó đã là từ trước khi toàn bộ thành phố bị biến thành một đống đổ nát hoang vắng như hiện tại. Nơi này đã từng là chốn cư ngụ của rất nhiều gia đình, những mái nhà và cả những công ty doanh nghiệp. Xe cộ và các xe tải chở hàng từng tràn ngập mọi đường to ngõ nhỏ trong thành phố. Giờ đây, mọi con phố đều chẳng thấy bóng người qua lại, những tòa nhà xung quanh họ đã bị bỏ hoang và hư hại nhiều, thậm chí những thanh cốt sắt đã lộ ra khỏi lớp bê tông, rỉ sét trông đến sợ.
Khi đoàn bọn họ đi vào con phố Noble, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn nhiều. Chỉ bằng trí tưởng tượng nhỏ bé của mình mà Dex đã cảm thấy bản thân giống như một kẻ xâm phạm vào lãnh thổ ngoại bang và đang chờ đợi bị đem lên giàn hỏa thiêu. Xung quanh họ không có bất cứ một thứ gì khác ngoài bụi bẩn, đá sỏi, những khóm cây dại úa tàn và cỏ dại mọc len lỏi khắp các vết nứt trên mặt đường. Những tòa nhà hai bên đường thì nghiêng ngả như chực đổ không ra hình thù lúc ban đầu, trên tường vẽ đầy các loại graffiti. Những đống đổ nát rải rác đầy trên đường phố, và thứ âm thanh duy nhất mà họ có thể nghe được lúc này đó chính là tiếng đá sỏi lạo xạo cùng tiếng thủy tinh nứt vỡ răng rắc dưới đôi boot quân dụng của họ theo từng bước di chuyển đầy thận trọng về phía trước.
Mặc dù Dex không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì lẩn khuất phía sau những khoảng không tối đen và không cửa sổ che chắn đó, nhưng anh lại cảm thấy vô số ánh mắt đang gắn chặt vào người họ. Bọn họ đang bị theo dõi. Miễn là đám người Therian ở đây không từ đâu đó nhảy vồ ra tấn công bọn họ thì anh cứ để mặc cho ai thích xem thì xem đến thỏa.
Hobbs đột nhiên dừng lại, và mọi người cũng ngừng di chuyển theo động tác của Hobbs, cẩn thận quan sát vị đặc vụ Therian loài hổ này đang ngẩng cao đầu và đánh hơi trong không khí. Anh nhảy về phía trước, mọi người phía sau nhanh chóng bám sát. Khi Hobbs tăng tốc, mọi người cũng đẩy nhanh tốc độ theo, mãi cho đến khi anh ta đi chậm lại và cả đoàn từ từ đi theo sau. Bỗng nhiên, từ trong khoảng không tối đen, có thứ gì đó nhảy ra và vồ lấy Hobbs. Hobbs xoay mình, trụ vững bốn chân trên mặt đất và thở ra từng hơi nặng nề. Cằm anh ta mở rộng để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn và thô ráp. Anh ta dùng móng vuốt của mình vồ ngay lấy con báo sư tử gần đó, cắm sâu những chiếc móng bén nhọn vào vùng cổ con báo, cào ra một vệt máu dài và những tiếng gào đau đớn.
Một người Therian khác nhảy ra từ trong góc tối và vồ lấy Hobbs từ phía trên, ý định cắn đứt cổ anh. Nhưng ngay lập tức, Hobbs lại lăn mình sang hướng khác và đè ngược lại thân hình Therian họ Mèo nhỏ hơn mình đó xuống dưới chân. Hiện tại là hai đánh một, và Dex không nhịn được chửi thề trong lòng mình khi anh nhìn thấy một người Therian họ Mèo khác nhảy ào ra và vồ lấy Hobbs. Lần này, người Therian đó há rộng khớp hàm của hắn và nhắm ngay vào khớp chân sau của Hobbs. Hobbs gầm lên một tiếng đầy đau đớn và dữ dội, xoay ngược phần thân trên về phía sau vồ lấy kẻ đánh lén nhưng hắn ta đã nhảy lùi ra xa. Đó là một con báo hoa mai.
"Hobbs!" Calvin vọt ngay tới bên cạnh người cộng sự của mình. Khốn thật, điều mà Dex lo lắng đã xảy ra. Xem ra chẳng mấy ai để ý đến yêu cầu không được phá vỡ đội hình nhỉ.
Con báo sư tử bị thương kia nhắm ngay vào người Calvin, và Dex ngay lập tức chặn ngang hướng tấn công của con báo. Anh vừa đuổi theo con báo sư tử, vừa lên đạn. Khi con báo đó nhảy chồm lên, Dex không ngần ngại nhắm thẳng nòng súng vào mục tiêu. Và Calvin vừa vặn thoát khỏi cú vồ của con báo sư tử. Mũi kim nhọn từ khẩu súng gây mê của Dex cắm chặt vào vùng cổ của người Therian họ Mèo đó khiến hắn ta lăn lộn trên đất và nhanh chóng lủi mất.
Khoảnh khắc ánh mắt của anh vừa mới chuyển sang bên tay trái của mình, Dex đã phải rùng mình khi nhìn thấy rất nhiều người Therian khác đang lẩn khuẩn ở trong bóng tối và lầm lừ tiếp cận nhóm người bọn họ. Từng kẻ từng kẻ đều phô ra những chiếc răng nanh nhọn hoắt trong từng tiếng hít thở và gầm gừ nặng nề. Đám người Therian này có cả loài sói và các loài thuộc họ Mèo. Dex hít sâu, tự trấn an bản thân phải bình tĩnh lại, cố gắng ổn định lại nhịp tim đang tăng nhanh một cách bất ổn trong lồng ngực. Các ngón tay anh siết chặt lấy khẩu súng qua lớp găng tay khi càng lúc càng xuất hiện thêm nhiều người Therian trong hình thái thú. Dex đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần, nếu bất cứ ai trong số bọn chúng dám nhảy vồ lên, anh sẽ không ngần ngại nổ súng ngay lập tức. Anh bỗng nghe thấy tiếng súng nổ, quay sang thì phát hiện ra Calvin đang quần thảo với một bầy sói. Hai kẻ Therian vồ lấy Calvin từ phía sau, đạp Calvin ngã úp mặt xuống đất. Tiếng mũ bảo hộ va chạm với nền đất vang lên vô cùng chói tai. Calvin không thể đứng dậy nổi nữa.
"Calvin!" Dex, Letty và Rosa nhắm vào tất cả các mục tiêu mà không phải Hobbs ở xung quanh họ. Lúc này, Hobbs đang cố gắng để bảo vệ người cộng sự đã rơi vào hôn mê của anh. "Cậu ấy gặp rắc rối rồi." Dex nói, tay nhắm thẳng vào cổ của một người Therian gần đó. Khỉ thật, nếu cứ thế này thì bọn họ sẽ phải nạp đạn sớm thôi.
"Chúng ta có khác gì đâu." Rosa nói to.
Dex nhanh chóng nhìn lướt qua khu vực xung quanh một lượt và phát hiện ra ở tòa nhà gần đó có một chiếc thang cuốn trông qua vẫn còn khá chắc chắn bên cạnh lối đi thoát hiểm khi có hỏa hoạn xảy ra. "Phía bên kia!" Anh nhanh chóng tiến về phía tòa nhà. "Chỗ trú ẩn ở đó. Nếu như chúng ta cứ ở đây sẽ không khác gì cá nằm trên thớt đâu."
"Để cho chúng tới đây đi." Letty hét lên, tay không ngừng lên đạn.
"Được rồi, quý cô Ripley à, thế đến lúc cô hết đạn và chất gây mê thì sao đây? Di chuyển ngay. Dựng khiên chắn lên." Anh hướng đầu về phía tòa nhà và ra hiệu cho Rosa.
"Giờ người mới như cậu ra mệnh lệnh cho chúng tôi đấy à?" Rosa hỏi, giọng đầy bất ngờ.
"Sloane không có ở đây, nên đúng rồi đấy." Họ nhanh chóng chạy về hướng chiếc thang cuốn tại lối thoát cứu hỏa. Khi họ chạy đến nơi, Dex túm lấy bộ giáp bảo hộ của cô và đẩy cô lên trên. Anh dựng chiếc khiên chắn ở ngay trên mặt đất, cạnh gót chân anh, khẩu súng gây mê treo ngay trên phần khóa kéo của chiếc khiên để anh có thể dùng sức đẩy Rosa lên tiếp cận với chiếc thang cuốn. "Nhanh nào, Letty. Nhanh cái mông đó lên."
Letty tiếp tục nã thêm một loạt đạn nữa trước khi chạy đến chỗ Dex, sau đó dưới sự trợ giúp của Dex, bám vào thang cuốn. Lúc Dex bảo hai cô gái hạ thấp chiếc thang xuống thì nghe thấy tiếng gầm đầy giận giữ của Hobbs. Hobbs đang quần nhau dữ dội với hơn mười người Therian ngoài kia, cố gắng bảo vệ cho Calvin được an toàn. Dex biết, theo như quy định thì họ phải nhanh chóng rút lui và để Hobbs xử lý đám người Therian nọ, nhưng anh mặc kệ đống quy tắc ấy. Đồng đội của anh đang vẫn đang nằm bất tỉnh ở ngay giữa vòng vây giống như một miếng thịt trên đĩa chỉ đợi người đến chén. Chiếc thang cuốn đang dần hạ xuống tạo ra những âm thanh cót kéo chói tai, nhưng trong đầu của anh lại hiện lên một ý tưởng khác.
"Dex, anh còn chờ đợi gì nữa!" Rosa hét xuống. "Mau lên đây nhanh! Tôi sẽ liên lạc với sếp."
"Tôi có cách rồi." Dex lùi về phía sau, mở ngăn phụ của chiếc balo, lấy ra vài quả lựu đạng gây choáng, nhét một quả vào trong túi. "Để xem chúng mày thích mấy món này thế nào." Anh lờ đi những tiếng chửi bới của Rosa và Letty ở phía trên, dứt khoát cầm khiên lên và nhanh chóng tiến ra phía con phố. Trong tay anh nắm chặt một quả lựu đạn gây choáng và tập trung điều chỉnh nhịp thở của bản thân. Có thứ gì đó lao ra từ phía bên phải của anh và nhanh chóng nhảy vồ lên người anh.
"Mẹ nó!" Anh đẩy nhanh tốc độ, dùng răng kéo giật chốt an toàn của quả lựu đạn ra, sau đó dùng sức ném một đường dài về phía Hobbs và hét lên. "Hobbs! Cúi xuống!"
Hobbs lập tức phủ phục xuống mặt đất và lăn một vòng, hai chân sau thảy ra một đường dài đầy cái bụi khi anh không ngừng lao ra khỏi tầm ngắm của quả lựu đạn. Quả lựu đạn gây choáng nổ tung, tạo nên một đám khói trắng mù và cả một luồng sáng chói lóa. Có thứ gì đó nhảy lên vồ lấy Dex từ bên phía tay trái, anh nhanh chóng xoay một vòng, cả người va xuống và trượt dài trên lớp đất cát bẩn dưới mặt đường, nhìn qua cứ như anh đang cố gắng đạp vào cột đích trong môn bóng chày vậy. Anh ép chiếc khiến vào sát, chặn phía trước người mình. Anh trượt xuống bên dưới thân hình của kẻ Therian dạng sói kia khi hắn ta nhảy vồ lên người anh, sau đó không chậm chạp thêm phút giây nào nữa, đẩy người một vòng và đè ngược lại con sói Therian kia ở trên mặt đất.
Được rồi, giờ anh mới hiểu tại sao Sloane lại muốn anh bớt ăn cái thứ gọi là Cheesy Doodles đó lại. Nếu chỉ chạy mà không cần cầm theo chiếc khiên này thì quá dễ dàng rồi, nhưng anh đâu có ngủ mà vứt khiên chạy lấy người. Anh rút quả lựu đạn trong túi áo ra, giật mở chốt an toàn và hét lên. "Hobbs!"
Những kẻ Therian đang vồ lấy Hobbs liền nhanh chóng lùi lại, và Hobbs liền chớp ngay lấy cơ hội, nhảy chồm lên trên người Calvin, dùng thân mình che chắn cho cậu ấy. Anh lấy hai chân trước của mình che đầu. Sức ép từ vụ nổ của quả lựu đạn đè ngược lên người Dex, đánh bật anh ngã ngửa ra phía sau, không còn biết trời trăng gì nữa, chiếc khiên nằm ngay bên cạnh. May quá, anh vẫn khống chế tốt được tầm ném của quả lựu đạn gây choáng vừa rồi. Anh cố gắng nhấc chiếc khiên lên và che lấy toàn bộ cơ thể mình, chân của anh vẫn còn lộ ra bên ngoài thì ngay lập tức đã lĩnh trọn một hàm răng sắc bén của một tên Therian. Sức nặng như muốn đè anh bầm dập giữa mặt đường và bộ giáp bảo hộ.
"Bọn chó đẻ này!" Đám người Therian kia bắt đầu bao vây Hobbs. "Đ*t mẹ mày!" Dex thẳng tay đập chiếc khiên bảo hộ vào kẻ Therian bên cạnh mình khiến hắn ta kêu lên một tiếng đầy đau đớn. Hành động này cho anh đủ thời gian để rút tay lấy ra quả lựu đạn khác và ném về phia Hobbs. "Đi mau!"
Hobbs gầm lên một tiếng đầy dữ dội, nhưng sau đó Dex lại nhìn thấy anh ta cực kỳ cẩn thận cắn lấy một góc ở trên vai của bộ giáp bảo hộ trên người của Calvin và nhanh chóng kéo cậu ta một đường toàn bụi bẩn ra khỏi đám đông hỗn loạn đó. Một kẻ Therian dạng sói khác từ đâu nhảy vọt ra, dùng chân trước vồ thẳng vào mặt Dex. Dex phản ứng theo bản năng, cực nhanh lùi về phía sau. Những chiếc răng nanh sắc nhọn của kẻ Therian dạng sói kia chỉ để lại một vết cắt rất ngọt trên cằm của Dex. Anh cảm thấy mình vẫn còn may mắn chán. Không thành công trong việc cắn nát mặt Dex, tên Therian nọ liền dùng móng vuốt cào vào phần bắp tai phải của anh – nơi có tấm bảo hộ quấn quanh. Lại một sự may mắn nhỏ nhoi nữa. Tên Therian kia không ngừng giật, kéo, cố gắng gây ra thương tổn cho Dex. Mặc dù cơ thể anh đã có bộ giáp bảo hộ che chắn, nhưng những cú cào xé kia vẫn thật chói tai và đầy đau đớn. Nếu anh không mau chóng làm gì đó, tên Therian này sẽ cào rách tay anh mất.
"Mẹ nó!" Dùng đầu gối để cố định chiếc khiên chắn lại, anh lấy một mũi tiêm gây mê từ trong bộ giáp của mình ra và cắm thẳng vào cổ tên người Therian dạng sói kia. Hắn ta run rẩy một hồi và nhảy lùi lại, không ngừng quay đầu về phía sau và cào vào cổ, cố gắng để rút mũi tiêm đang cắm vào da thịt mình ra. Hắn không ngừng đạp vào chiếc khiên đang ép sát thân hình hắn xuống, không cam lòng mà mất đi ý thức. Dex nhanh chóng đứng lên, chạy đến chỗ Hobbs và nắm lấy phần góc bên kia của bộ giáp trên người Calvin, giúp Hobbs kéo người cộng sự của anh về phía đồng đội của họ đang chờ ở khu nhà bỏ hoang đằng sau kia.
"Dex!" Tiếng nức nở đầy lo lắng của Letty truyền đến từ thiết bị liên lạc của Dex.
Dex kéo người đồng đội của anh về phía bức tường xi măng, đẩy cậu ta lên và kiểm tra nhịp tim. Calvin vẫn ổn. Anh chạm vào thiết bị liên lạc bên tai, tiếng hít thở đầy khó nhọc và nặng nề.
"Chúng tôi vẫn ổn. Calvin hiện đang bất tỉnh, nhịp thở vẫn đều đặn. Hobbs ở bên cạnh hai người bọn tôi."
"Có dấu hiệu nào của Everton hay không?"
Dex khởi động thiết bị chiếu sáng trên chiếc khiên của mình, quét qua một lượt khu vực xung quanh anh. "Không có." Không phải anh không mong mau chóng tìm được Everton. Nhưng ngay lúc này đây, điều làm anh bận tâm hơn cả đó chính là ở chỗ bọn họ bây giờ còn có người nào khác nữa hay không.
"Được rồi. Giờ chúng tôi sẽ đến chỗ các anh... Con mẹ nó."
"Letty?"
Dex bước đến đầu cuối của bức tường và lén nhìn ra bên ngoài. "Cái đ*t." Bọn người Therian kia đã bắt đầu di chuyển ra khỏi nơi ẩn nấp của mình. Giờ anh nên làm cái quỷ gì mới được đây? Anh nhìn lên phần nóc nhà của tòa nhà ngay gần nơi Rosa và Letty đang xả đạn liên tục vào bất cứ mục tiêu nào có ý định tiếp cận hai người. Ngay bên cạnh Dex đây, Calvin vẫn đang bất tỉnh. Phía trước của anh thì toàn là bóng tối, nhưng anh vẫn nghe thấy âm thanh của vật thể đang di chuyển. Hobbs gầm lên, và Dex nắm chắc khẩu sung trong tay mãi cho đến khi không gian quanh họ ngập tràn trong tiếng gầm của các loại dã thú người Therian khác. Ba người họ bị bao vây hoàn toàn rồi. Anh nên làm cái gì bây giờ đây? Anh cần phải liên lạc với Sloane ngay, cả Cael, trời ạ, thậm chí cả Ash nữa.
Xung quanh họ, hàng chục đôi mắt sáng chói trong bóng đen. Dex cảm thấy hít thở cũng khó khăn. "Trời ạ." Thậm chí khi họ có Hobbs ở đây thì cũng không thể nào hạ nổi số lượng lớn người Therian như thế này. Sao ban đầu anh lại nghĩ rằng bản thân mình phù hợp với công việc kiểu này chứ? Anh chỉ là một thám tử thôi, anh đâu phải đặc vụ của Lực lượng đặc nhiệm đâu. Ba người bị ép sát, giống như loài côn trùng tý hon bị lọt vào trong bẫy vậy. Hobbs thở ra đầy nặng nề và Dex quay đầu lại. Anh nhìn thấy Hobbs đang dùm chóp mũi của anh ta cọ vào má Calvin. Một nhịp thở nhẹ nhàng và âm thanh "grừ grừ" trầm ấm vang lên từ phía Hobbs. Thật hay đùa đấy? Bọn họ sắp bị đám người Therian ở đây xé xác rồi, thế mà Hobbs vẫn còn có thể phát ra mấy tiếng đó được? Dex bước lại gần thì bị ánh mắt cảnh cáo của Hobbs bắn tới, anh ta há miệng để lộ những chiếc răng nanh sắc nhọn khiếp người. Dex lập tức thụt ngay bàn tay đang thò ra lại, ép sát vào người mình.
"Xin lỗi, xin lỗi mà."
Hobbs gầm gừ, sau đó lại tiếp tục đẩy vào đầu Calvin cho tới khi họ nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt. Lần này, âm thanh đó phát ra từ phía Calvin.
"Calvin?" Dex ngồi xuống bên cạnh cậu ta, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vao Calvin. "Cố lên nào, người anh em. Cậu cần tỉnh lại ngay."
Hobbs lại huých nhẹ vào phần thái dương của Calvin và liếm má cậu ta. Calvin bị lưỡi của Hobbs liếm đến nhột, cười khúc khích. Cậu ta lảo đảo ngồi dậy, mở mắt ra và nhẹ nhàng xoa đầu Hobbs. Hobbs lại hôn nhẹ vào một bên má của Calvin. Dù cho ba người đang lâm vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, nhưng khi nhìn thấy hai người họ, Dex lại không kìm nổi nụ cười trên môi. Nhất là khi Calvin giữ lấy hai tai của Hobbs và kéo đầu anh ta lại gần sát đầu mình, hai người đầu sát bên đầu.
"Tôi ổn mà, anh bạn trẻ. Tôi thề đấy." Calvin từ tốn trấn an người cộng sự của mình.
Đột nhiên, hai tai của Hobbs dựng ngược lên, anh lùi lại đằng sau. Tầm nhìn của anh bao trùm Dex, vừa vặn lúc đó Calvin cũng nhìn chằm chằm vào Dex.
Dex lại càng cười tươi hơn. "Hai người dễ thương quá thể."
"Tôi sẽ không để Hobbs biến cậu thành một con mèo nhồi bông vì câu nói vừa rồi, dù sao cậu đã cứu tôi một mạng mà."
"Không có gì, với lại tôi nghĩ Hobbs cũng không có thời gian làm vậy đâu." Dex đỡ Calvin đứng dậy. Anh biết tình hình hiện tại khá tồi tệ, và anh cũng không giấu diếm làm gì, quả thật anh có hơi sợ, nhưng anh có thể vượt qua được mà. Gia đình của anh đều tin tưởng anh có thể trở thành một thành viên của đội. Anh sẽ không bao giờ làm họ thất vọng, cho dù anh rơi vào tình thế nào đi chăng nữa. Anh nhất định không bao giờ bỏ cuộc mà không nỗ lực chiến đấu.
"Cám ơn cậu." Calvin nở nụ cười yếu đuối, ánh mắt cậu tra trợn trừng khi nhìn thấy phần cằm của Dex. "Mẹ nó chứ, vết thương của cậu có nặng không?"
"Không sao, chỉ là vết xước thôi. Đừng lo."
"Tôi xin lỗi." Calvin đáp, trên mặt hiện rõ sự đau khổ.
Dex chửi thầm trong lòng. Kệ mẹ nó đi. Anh nắm lấy cánh tay của Calvin và vóng qua cổ mình, sau đó chạm vào thiết bị liên lạc. "Thưa sếp?"
"Đang đến rồi đây. Tôi phải xử lý vài thứ bám lên chiếc BearCat nữa. Chuẩn bị tinh thần để phá vòng vây đi."
"Đã rõ, thưa sếp. Letty, Rosa, tôi cần một trong hai người mở đường cho chúng tôi."
Giọng nói của Letty vang lên qua thiết bị liên lạc. "Tôi sẽ lo chuyện đó."
Dex lấy từ trong túi mình ra thêm một quả lựu đạn gây choáng nữa và xốc lại tinh thần. Anh hít một hơi thật sâu rồi nhìn xuống Calvin. "Chuẩn bị chưa?"
Calvin gật đầu.
Giọng nói sắc lạnh của Tony vang lên rất rõ ràng trong tai anh. "BearCat đã vào vị trí rồi. Đi mau!"
Dex tháo chốt an toàn trên quả lựu đạn ra và ném thẳng vào không gian tối tăm trước mặt mình, để lại đằng sau một loạt những tiếng gầm thét đầy đau đớn. Anh xoay chiếc khiên bảo hộ của mình chặn lại sức ép từ vụ nổ, cố gắng di chuyển bằng tốc độ nhanh nhất có thể trong khi cơ thể anh gánh phần lớn trọng lượng của Calvin. May cho anh, Calvin có thân hình khá cân đối, không hề quá nặng đối với anh. Nếu như bảo anh đỡ Sloaen hay Ash, chắc anh sẽ khuỵu xuống ngay tức thì. Anh thề với bản thân rằng mình sẽ tập luyện thể hình nhiều hơn và nghiêm túc hơn, bắt đầu từ chính khoảnh khắc này. Họ chạy ra giữa đường, hướng về vị trí đỗ của chiếc BearCat. Khẩu súng máy ở trên nóc xe đang liên tục xả những làn đạn cảnh cáo những kẻ Therian bao vây xung quanh họ. Letty phụ trách bọc hậu cho Dex để anh có thể đỡ Calvin vào khoang sau của chiếc BearCat.
Ngay khi Dex tới, Rosa và Letty lập tức chạy lại phụ anh, và Rosa đập liên tục vào cửa sau của khoang xe. Cánh cửa tự động mở ra, Rosa và Dex cùng đỡ Calvin vào. "Dex, nhanh lên!" Letty thúc giục, nhảy lên khoang sau của chiếc xe tải và kéo Calvin vào bên trong. Rosa đứng canh đằng sau lưng Dex, còn anh thì không ngừng chửi thầm trong lòng. Ở phía xa, ba người Ash, Sloane và Cael đang hướng nhanh về phía bọn họ. Everton bị kẹp giữa ba người, đang không ngừng dãy dụa, trông có vẻ như anh ta không hề dễ chịu chút nào. Everton vừa chạy, vừa liên tục đập vào khuỷu chân và vùng cổ của ba người đồng đội của Dex.
Dex giúp Rosa chạy vào khoang tải trước rồi sau đó anh mới cùng trèo vào sau với Hobbs. Hai người nhanh chóng di chuyển đến buồng lái của BearCat và Rosa đập tay vào tấm vách ngăn bằng sắt ngăn cách hai không gian, ra hiệu. "Sếp, mau chuẩn bị sẵn lồng sắt đi!"
"Đang làm đây."
Chiếc lồng sắt gần chỗ họ bắt đầu chuyển động và nâng dần lên khỏi khoang sau của xe với hàng loạt những tiếng động lạch cạch và cuối cùng dừng "cách" lại một tiếng. Vừa đúng lúc luôn. Everton nhảy vô lên, gầm một tiếng, đâm sầm vào những thanh chắn bằng sắt và không ngừng dùng móng vuốt của mình cào loạn về phía họ. Những chiếc móng sắc bén cố gắng để túm lấy được những người trong đội của Dex. Phần còn lại của chiếc lồng sắt tiếp tục được dựng lên, âm thanh ồn ã vang vọng khắp trong khoang xe tải. Lần này, khi Everton tiếp tục vươn móng vuốt của mình ra bên ngoài chiếc lồng, một cú shock điện nhanh chóng vô hiệu hóa hành động của anh ta, khến anh ta giật lùi lại về phía sau, lảo đảo. Hai tai anh ta cụp xuống, tiếng hít thở đầy nặng nề, sau đó ngoan ngõan ngồi yên vị ở giữa chiếc lồng và không còn phản kháng để thoát ra nữa.
Sloane, Ash và Cael đã trở vào bên trong khoang tải, Rosa lại đập tấm vách ngăn thêm một lần nữa. Nhận được tín hiệu của cô, Tony đóng cửa khoang sau lại và khởi động xe. Mọi người đều bám chắc vào thanh sắt cố định xung quanh khi chiếc BearCat phóng như bay ra khỏi Greenpoit. Ai ai cũng duy trì cảnh giác cao độ, ánh mắt chưa hề rời khỏi người Everton khi họ trên đường quay trở lại trụ sở chính. Một lần nữa, Dex biết chiếc xe tải sẽ lái qua đường hầm ở phía sau trụ sở, nhưng thay vì rẽ phải để vào khu garage thì lại rẽ trái và hướng đến khu trung tâm giam giữ dưới lòng đất để tìm kiếm thêm sự giúp đỡ chỉ thông qua một chiếc nút báo động. Đó cũng là nơi đặt các lồng giam giữ, và đồng thời là địa điểm để thực hiện quá trình Chăm sóc phục hồi chấn thương hậu kỳ biến hình.
Khi chiếc xe tải dừng lại, Tony mở cửa khoang sau. Bao xung quanh họ là một loạt các phòng có màn che kín phục vụ cho việc biến hình. Sloane, Ash, Cael và Hobbs nhảy xuống khỏi khoang sau, mỗi người chọn cho mình một căn phòng và bước vào. Biến hình là một quá trình yêu cầu tính riêng tư cao và có độ nhạy cảm nhất định, và không phải người Therian nào cũng có thiện cảm với quá trình đó. Rosa, Letty, Calvin và Dex cũng đi ra khỏi khoang sau xe, bộ thiết bị PSTC đã sẵn sàng trong tay trong khi Tony ở lại xe để canh chừng Everton.
Mọi người đều đứng bên ngoài căn phòng mà người cộng sự của mình đang ở bên trong, kiên nhẫn chờ đợi. Khi Dex nghe thấy giọng nói khô khốc kêu tên của mình vọng ra từ bên trong căn phòng, anh lấy bộ quần áo dùng 1 lần từ trong bộ thiết bị PSTC ra đưa vào trong cho Sloane qua tấm màn che. Bộ quần áo nhanh chóng bị người ở bên trong giật lấy. Vài phút sau, Sloane lại kêu tên anh, Dex vén tấm màn che lên, không mấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh Sloane ngồi co quắp trong một góc giường, hai tay ôm chặt lấy đầu. Phải chờ mất một vài phút nữa để cơn choáng váng qua đi. Dex lấy từ trong balo của mình ra một chai nước tăng lực Gatorade, yên lặng đưa qua cho Sloane. Bàn tay gã run rẩy đón lấy chai nước, nhưng sau đó cầm không vững, chai nước rơi khỏi bàn tay gã. Dex nhanh chóng đón lấy.
"Được rồi, anh bạn. Từ từ thôi. Để tôi giúp anh."
Sloane lầm bầm một loạt từ ngữ mà Dex không nghe được rõ ràng, hàng lông mày của gã nhíu chặt lại, vẻ đang rất khó chịu. Dex nhẹ nhàng đặt tay ra sau gáy gã.
"Chậm lại chút, ngả người ra sau đi." Khi Sloane làm ra vài động tác chống cự, Dex quỳ xuống bên cạnh gã, hai bàn tay vỗ nhẹ vào bên má gã. "Tôi biết, anh là một người lãnh đạo mạnh mẽ, nhưng tôi là cộng sự của anh. Tôi ở đây để giúp anh mà, được không? Anh đã làm xong việc của mình rồi, giờ đến phần tôi lo cho anh." Anh mong rằng sự chân thành trong lời nói của mình có thể khiến Sloane nhận ra tấm lòng của anh. Đây là lần đầu tiên anh sử dụng bộ thiết bị PSTC này để hỗ trợ cho quá trình Chăm sóc phục hồi chấn thương hậu kỳ biến hình cho người cộng sự của mình, và anh muốn đảm bảo rằng Sloane có thể nhận được tất cả những gì mà gã cần để có thể hồi phục lại như bình thường.
Sloane không kìm được mà rên rỉ, sau đó chậm rãi gật đầu. Thử lại một lần nữa nào. Dex nhẹ nhàng đỡ lấy phần gáy của gã, chờ cho gã từ từ ngả người ra sau. Sau một vài phút chần chừ, Sloane làm theo sự dẫn dắt của anh. Dex cẩn thận mở nắp chai Gatorade ra, đưa đến bên miệng của Sloane, dần dần đút từng ngụm nhỏ cho gã cho tới khi trong chai không còn gì. Anh lại chờ cho Sloane nằm hẳn xuống, sau đó mới nhẹ nhàng buông tay ra khỏi gáy gã và bỏ chiếc chai rỗng vào bên trong chiếc thùng rác gần đó. Từ trong bộ trang bị PSTC, anh lấy ra vài thanh năng lượng có chứa hàm lượng cao protein và các chất dinh dưỡng. Anh bóc lớp vỏ ngoài và đưa chúng cho Sloane.
Sau khi ăn xong, Sloane đứng dậy. Cả người gã lao đao chực ngã và Dex nhanh chóng vòng cánh tay ra ôm lấy eo gã, giúp gã đứng vững lại. "Ôi, này. Từ từ nào anh bạn." Anh đứng thẳng người, tay nắm chắc lấy vòng eo của Sloane, vờ như mình không hề có chút cảm xúc khác thường nào khi đôi tay của Sloane nắm lấy tay anh, tay kia của gã vòng tay ngang qua bả vai anh, run rấy siết chặt, cố trụ vững thân mình. Sloane nhắm chặt mắt lại, hít thở từng hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, chờ cho cơn choáng váng đang bao trùm khắp người gã biến mất. Ít lâu sau, gã cũng hồi phục lại sức, cả người lại toát ra bộ dáng khó tính thường ngày.
"Cám ơn." Sloane cười nhẹ, nói, kéo giãn khoảng cách giữa Dex và gã. Bỗng nhiên, nụ cười trên gương mặt gã chợt tắt và hia bàn tay gã áp chặt vào hai bên má của Dex. Ngón tay cái của gã nhẹ nhàng lướt qua cằm Dex khiến anh cảm thấy có một nguồn khí lạnh chạy dọc sống lưng. "Mặt cậu bị làm sao thế này?"
"Không có gì đâu. Chỉ là vết xước nhỏ thôi." Dex thì thầm.
"Cậu không đi sát theo đoàn đội, đúng không?"
Cánh môi Dex mím chặt lại. Sloane thở hắt ra, chửi thầm vài tiếng rồi thả tay khỏi mặt Dex. Gã vò đầu vò tóc, giọng nói đầy sự bực bội lại bất lực. "Cậu nghĩ mình đang làm cái quái gì thế hả?"
"Công việc của tôi thôi." Dex bình tĩnh đáp lời, vén tấm màn che lên và đi ra khỏi căn phòng. Sloane đuổi theo, túm chặt lấy tay anh, ép anh quay lại đối diện với gã. "Chúng ta đã thống nhất với nhau về chuyện này rồi cơ mà. Anh có nhớ không thế?"
"Có, tôi nhớ là cậu đã hứa với tôi sẽ cẩn thận và cảnh giác. Cái đ*t mẹ nó, Dex, cậu có những yêu cầu rất cụ thể phải tuân theo đấy. Tôi dặn đi dặn lại cậu phải bám sát theo tổ đội cơ mà. Là bám sát theo tổ đội! Thế mà bây giờ cái mặt cậu suýt chút nữa bị đám người kia xé nát ra rồi!"
"Sloane à."
Sloane quay sang phía Calvin và nạt lại. "Cái gì?"
Calvin hơi rùng mình khi tầm mắt cậu gặp phải cái nhìn chằm chằm của Sloane. "Dex phá vỡ đội hình vì cậu ấy muốn cứu mạng tôi. Tôi mới là người rời khỏi đội trước."
"Cậu nói gì?" Sloane ghim chặt ánh mắt của gã vào người Calvin, sau đó lướt qua tất cả các thành viên khác trong đội. Không ai dám lên tiếng, nhưng chỉ sự im lặng thôi đã là một lời khẳng định rất rõ ràng với gã rồi.
"Lúc đó, Hobbs rơi vào nguy hiểm..."
Sloane hầm hầm lao đến chỗ Calvin, túm lấy cổ áo của cậu ta. "Cậu nghĩ cái đ*o gì trong đầu thế hả? Cậu bỏ lại một người mới trong đội của mình sao? Cậu ấy có thể bị đám người kia giết chết rồi đấy!"
"Tôi làm hỏng chuyện. Tôi biết, nhưng..."
"Hỏng chuyện, con mẹ nó, lại không đúng à." Sloane đẩy Calvin về phía Hobbs, lờ đi cái nhíu mày không đồng tình của anh ta. "Sau khi xong việc ở đây, tôi muốn hai người đến văn phòng của Maddock."
Calvin nhỏ giọng nhận lệnh, trong khi đó Hobbs chỉ gật đầu. Hai người bước sang một bên khi Sloane đón lấy bộ đồng phục từ Letty và khoác vào người, kéo khóa lại và tiến về phía chiếc BearCat. Gã gọi với lại đằng sau. "Rosa, băng bó cho cậu ta đi." Ngay khi gã biến mất sau khoang xe, Calvin liền sáp tới gần Dex, sự hối hận trên gương mặt của cậu ta làm anh không thể nào nổi nóng được.
"Dex, tôi xin lỗi. Vì tôi mà mọi chuyện bung bét hết cả."
"Ừ, lỗi của cậu." Dex nhìn Calvin, cậu ta chỉ biết xấu hổ cúi đầu nhìn xuống mũi giày mình. Anh nở nụ cười nhẹ, hai tay vỗ nhẹ lên hai bên má Calvin. "Nhưng tôi hiểu mà. Hobbs là cộng sự của cậu. Tôi cũng không dám chắc là bản thân sẽ không làm giống như cậu nếu cộng sự của tôi cũng rơi vào tình huống nguy hiểm ấy. Nhưng lần sau, nhớ là chúng tôi vẫn luôn ở bên cạnh hỗ trợ cậu, đừng đi đơn lẻ, được không?" Calvin gật đầu, nụ cười trên gương mặt cậu ta tràn đầy sự biết ơn, sau đó quay về phía Hobbs, cùng anh ta đi vào khoang sau của chiếc xe tải. Dex bước tới chỗ Rosa khi cô vừa mới lấy bộ dụng cụ sơ cứu ra khỏi chiếc balo của mình. "Chúng ta sẽ tra hỏi luôn trên BearCat, anh có ý kiến gì không? Tôi rất muốn nghe xem quý ngài Everton kia sẽ nói gì đấy."
"Không thành vấn đề."
Khi hai người cùng đi với nhau, anh hạ thấp giọng. "Chuyện của Calvin không phải là lần đầu tiên đúng không?" Từ cái cách mà mọi người đều cố tình nhìn sang chỗ khác chứ không phải nhìn thẳng vào Sloane đã cho Dex mọi câu trả lời mà anh cần. Họ đều lo lắng, nhưng không ai nguyện ý bán đứng đồng đội của mình cả.
Rosa gật đầu, sau đó dừng lại, kéo Dex sang một bên khi các thành viên khác trong đội đã đi vào khoang sau của BearCat. Cô đưa cho Dex cầm lấy bộ dụng cụ sơ cứu, mở ra, xé mở một miếng khử trùng cỡ vừa dành cho người Therian. Họ sẽ có vài phút dư dả chờ cho Everton hoàn thành quá trình biến hình của anh ta và được Chăm sóc phục hồi chấn thương hậu kỳ biến hình. Dex gật đầu, hơi cứng người lại khi Rosa áp miếng khử trùng lên vết thương trên mặt anh.
"Trời ạ, sao rát thế." Dex không để ý đến tiếng cười khúc khích của cô khi cô bắt đầu lau sạch vết máu dính bên miệng vết thương. Cô vừa làm, ánh mắt lại chuyển về phía khoang sau của chiếc BearCat.
"Tôi biết anh đang nghĩ gì, nhưng thường thì hai người đó không bất cẩn như vậy đâu. Hobbs cư xử lạ lắm. Không ai đoán được trong lòng anh ấy đang nghĩ điều gì. Tôi cũng không hiểu được có chuyện gì đang diễn ra gần đây nữa, nhưng không khí giữa hai người đó giờ căng thẳng lắm. Calvin vốn không phải kiểu người trầm tĩnh. Còn Hobbs thì, nói sao nhỉ, lúc nào cũng lặng lẽ âm thầm như vậy, nhưng lại khá nhanh nhẹn. Dạo này, hai người đó cứ như biến thành một ai khác vậy. Sloane thì không chú ý đến nhiều vì anh ấy còn bận để mắt tới anh." Rosa nhướn mày, nhìn thẳng vào Dex, khóe miệng hiện lên một nụ cười rất tươi. "Ý tôi là, anh cướp hết sự chú ý của anh ấy về mình rồi đấy."
"Tôi vốn không phải người thích khoe khoang đâu nhé." Dex đáp lại, kèm theo một cái nháy mắt với Rosa. "Cô nghĩ chúng ta nên bận tâm về họ hay không?"
"Để chờ sau khi Sloane cho hai người đó một trận đã." Giọng cô nghe có vẻ khá chắc chắn, điều đó giúp giảm bớt gánh nặng đang lẩn quẩn trong đầu anh lúc này. Anh vẫn không hiểu được có chuyện gì xảy ra giữa hai người Hobbs và Calvin, nhưng ít nhất thì anh không phải là người duy nhất ở đây phát hiện ra sự khác lạ này. Anh nhất định phải chú ý tới hai người họ. Giờ đây, cả đội của anh không cần thêm một sự kiện hung hiểm nào như vừa rồi nữa đâu.
Giọng nói trầm thấp của Sloane chặt đứt dòng suy nghĩ của Dex. "Rosa, cô xong chưa?"
"Xong ngay đây." Cô lấy lại bộ dụng cụ sơ cứu từ trong tay Dex, đóng nắp lại và nhét trở vào balo của mình.
"Tốt. Cả hai người tới đây nhanh lên."
"Tới ngay." Dex cảm ơn Rosa và cùng cô đi tới chỗ khoang xe tải. Họ trèo vào bên trong khoang xe và ngồi xuống vị trí của mình. Everton hiện đang ngồi ở ghế của Maddock, khoác trên người bộ quần áo thay thế dùng một lần lấy từ chiếc tủ mini đựng đồ hỗ trợ trên BearCat. Anh ta quấn chiếc chăn mỏng trên vai của mình, dưới sàn là rất nhiều những giấy gói của các loại thanh năng lượng vương vãi xung quanh. Mặc dù không bị nhốt ở trong lồng nữa, nhưng anh ta lại bị cả đội bao vây. Sloane đi tới trước mặt người đàn ông Therian đang run rẩy nọ, hai tay bắt chéo trước lồng ngực rộng lớn của gã, dáng đứng đầy tính áp lực.
Lloyd Everton nhìn qua không khác gì những người Therian bình thường khác. Anh ta có dáng người cao gầy, râu quai nón với mái tóc quăn đen nhánh. Trông qua, người này đã ngoài 40 tuổi, nhưng sự lo lắng cùng với những đường nét khắc khổ in đậm trên gương mặt và mái tóc đã lốm đốm những sợi bạc khiến anh ta như già đi hơn vài tuổi. Everton hơi ngả người về phía trước, hai chân đan chéo vào nhau, trên gương mặt tràn đầy vẻ mỏi mệt nhưng vẫn rất cứng rắn và kiên định. Tuy nhiên, vị đặc vụ của THIRDS đang đứng trước mặt anh ta đây còn cứng rắn và cương quyết hơn nhiều.
Dex quan sát kĩ người cộng sự của anh, trong đầu không khỏi tò mò về cách mà Sloane sẽ sử dụng để khiến Everton nói ra thông tin mà bọn họ đang cần. Giờ đây, hai người bên kia đang nhìn nhau chằm chằm, không ngừng thử thách giới hạn chịu đựng của nhau. Nhưng Everton, vốn là một người Therian rất bình thường, thậm chí chưa hề đăng kí kiểm duyệt, làm sao có thể so bì được với một người lính đã thông qua huấn luyện chuyên nghiệp như Sloane. Tất cả những người Therian không tự nguyện đăng kí kiểm duyệt đều giữ trong mình những lý do riêng, có thể là niềm tin về sự thượng đẳng của người Therian so với người thường và vượt lên trên luật pháp, hoặc cũng có thể là sự cố chấp về ý nghĩ mọi thứ chỉ đơn giản là âm mưu của Chính phủ nhằm che giấu những bí mật đầy tội lỗi. Tuy vậy, lúc này đây, dù cho lý do của Lloyd Everton là gì thì việc anh ta là người Therian chưa đăng kí kiểm duyệt cũng không phải là vấn đề anh ta cần quan tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.