Chương trước
Chương sau
"Thằng nhóc ấy rồi sẽ lại chạy trốn thôi."
Dex nhận lấy chiếc áo giáp bảo hộ từ người cộng sự của anh rồi chuyển lại cho cậu em trai đang cùng ở trên BearCat. "Anh chắc không?" Dex liếc nhìn ra bên ngoài thông qua chiếc cửa sổ chống đạn của BearCat nhưng lại chẳng thể quan sát được bất cứ thứ gì vào thời điểm giữa đêm như thế này, nhất là khi người bạn bé con của bọn họ lại có khả năng ẩn nấp cực kỳ điêu luyện trong địa điểm đầy cây xanh của Công viên Trung tâm. Mọi việc cũng chẳng tốt hơn là bao khi Hobbs bằng cách nào đó đã có thể đậu được phương tiện di chuyển chiến thuật đen bóng của cả đội vào sát một lùm cây rậm rạp, xung quanh chỉ toàn là bóng đêm đen đặc làm cho Dex có cảm giác như bản thân bị hút vào một lỗ đen vô tận vậy. Đúng là anh phải khâm phục người đồng đội Therian này của mình. Hobbs thực sự có thể đánh lái chiếc BearCat này đậu vào đúng vị trí của một cột cờ dị hợm trong trường hợp anh ta bắt buộc phải làm thế. Biết đâu chính việc bản thân anh ta là một người Therian cao to lại khiến cho quá trình điều khiển loại phương tiện nặng đô này trở nên dễ dàng hơn. Những nhân viên trong Sở Công viên và Giải trí chắc sẽ tức đến điên lên nếu như bọn họ phát hiện ra rằng cả đội vẫn luôn lái chiếc BearCat đi khắp cả khu vực này.
"Lúc nào nhóc ta chẳng chạy." Sloane tiếp tục tháo chiếc túi chiến thuật quấn quanh bắp chân ra và đưa sang cho Dex. Anh liền nhanh chóng chuyền lại cho Cael. Em trai anh hầm hừ mấy tiếng nhưng vẫn nhận lấy mà chẳng hỏi một câu nào, vì cậu thừa biết Dex làm như vậy là để chọc tức mình lên. Haizz, đúng là đặc quyền khi làm việc chung với các thành viên trong gia đình. Rosa ngồi trên băng ghế dài, hướng mắt theo dõi một cách thích thú và kiểm tra Bộ dụng cụ Chăm sóc phục hồi chấn thương hậu kỳ biến hình PSTC của mình. Trong khi ấy, Hobbs ngồi ở vị trí ghế lái trong buồng lái trước, khoa chân múa tay với người cộng sự có mái tóc vàng húi cua của anh ta. Calvin thì ngồi ngay bên ghế lái phụ, vừa không ngừng cau có vừa lau chùi cẩn thận ống ngắm gắn trên khẩu súng bắn tỉa của mình.
Dex không biết điều gì khiến cho Calvin phải trưng khuôn mặt với cái bĩu môi đó ra. Anh cũng sẽ chẳng thấy bất ngờ gì nếu như nguyên nhân có liên quan đến người bạn thân nhất của Calvin vốn đang ngồi ngay bên cạnh cậu ta. Có khi Hobbs đã biết tỏng tâm trạng hiện tại của Calvin, hoặc là anh ta cố tình tảng lờ đi coi như không thấy gì. Xem xét đến việc Hobbs chỉ đang ngồi cách nòng súng của khẩu bắn tỉa trên tay người cộng sự có vài phân ngắn ngủi, tốt nhất là anh ta nên biết thân biết phận cư xử cho dễ chịu một chút. Sau sự việc Hobbs bị thương từ vụ đánh bom ở Trung tâm Thanh thiếu niên Therian, Dex bước vào phòng bệnh và bắt gặp ngay cảnh hai người bọn họ đang quấn lấy nhau say sưa "cháo lưỡi". Cảnh ấy đúng là khiến anh giật thót cả mình, và cũng là lời giải thích cho việc thái độ bất thường của hai người suốt từ trước đó đến khi xảy ra vụ tai nạn. Sau đó, dường như mọi thứ giữa Calvin và Hobbs lại trở về trạng thái bình thường. Chỉ là về bên ngoài mà thôi. Nếu như Dex mà là một tên thích cá cược thì anh sẽ chỉ ra ngay vấn đề nằm chính ở đó. Hobbs thì tỏ ra như thể chẳng có bất cứ chuyện gì khác lạ cả, còn Calvin thì lại vẫn hy vọng rằng sẽ có điều gì đó đã thay đổi. Cậu ta cũng đã thú nhận khá nhiều thứ với Dex khi cả hai còn ngồi cùng nhau ở bệnh viện. Dù cho là chuyện gì đang diễn ra thì Dex cũng chỉ mong rằng hai người Calvin và Hobbs cũng sẽ sớm giải quyết được một cách nhanh chóng.
Letty vẫn đang kiểm tra lại những băng đạn trong các khẩu súng đủ loại của mình. Còn Ash thì... Dex không biết là Ash đã biến luôn tới tận cái chốn khỉ mốc nào rồi. Chắc là lại có lệnh điều động nào đó dành cho thành viên của Đội Thanh trừng Delta đây mà.
Sloane cởi đôi boot của gã ra, và khi gã vừa mới đứng lên để cởi tiếp chiếc áo quân phục trên người thì Dex lại không nhịn được mà thử cố thêm một lần nữa. "Dù là chúng tôi rất thích nhìn thấy cảnh khi anh trần truồng, cộng sự của tôi à, tôi vẫn mong rằng ít nhất thì anh có thể cân nhắc lại việc..."
"Mơ hão."
"Anh bạn à, cái đống đồ còn lại này của anh đã nặng đến kinh người rồi." Dex nhăn nhó, nhấc tay lên để cho mọi người thấy đủ loại trang thiết bị chiến thuật đang được treo vắt vẻo trên tay mình. Thứ nặng nhất trong số đó chính là Bộ dụng cụ PSTC mà anh đem theo để phục vụ cho quá trình hậu kỳ biến hình của người cộng sự.
"Tôi còn lâu mới bỏ đôi sneakers của mình đi."
Dex lại thả hai tay xuống bên người. "Mấy đôi đó thậm chí còn chẳng phải quân trang do Chính phủ cung cấp cơ mà!"
Sloane nhún vai. "Ai quan tâm chứ."
"Trong 4 tháng vừa rồi anh đã thay đến 2 đôi liền đấy."
Sloane đang cởi khóa áo thì sững người lại, gã nhướn mày nhìn anh. "Thế đó là lỗi của ai đây?"
"Đã bảo là tai nạn rồi mà." Dex nháy mắt, ra vẻ anh đây vô tội. Biểu cảm trên gương mặt Sloane lúc này đã khiến anh hiểu rằng người cộng sự của mình vẫn chẳng hề tin vào lời giải thích vừa rồi. Khỉ thật. Người khác thì đinh ninh là việc trở thành người bạn trai bí mật của vị Đội trưởng ít nhất cũng có thể khiến cho anh được miễn đi một số việc mà các đặc vụ khác vẫn phải làm. Nhưng với trường hợp của Dex, anh còn chẳng trốn được tý việc nào bởi lẽ Sloane đã nắm được tỏng mấy chiêu bài của anh hơn bất kỳ một người nào khác rồi – đương nhiên là trừ gia đình của anh ra – và gã yêu thích nhất chính là việc phá vỡ mấy giấc mộng con con đó của anh.
"Là tai nạn giống như lần em tình cờ ném đôi sneakers của tôi lại trên Cầu Brooklyn chứ gì?"
Dex cố hết sức mình để tỏ vẻ như đang rất bực bội. "Anh có ý gì thế hả? Ngày hôm ấy có gió rõ là mạnh."
"Hay nhỉ, thế mà sao chẳng có thứ gì khác bị thổi bay đi luôn cho rồi." Sloane hậm hực, cởi phăng chiếc áo trên người ra và quăng luôn lên đầu Dex. Anh cảm thấy bản thân giống hệt như một chiếc móc treo quần áo. Thế mà các thành viên còn lại trong đội chẳng có ai nói giúp lấy một câu, tất cả chỉ ngồi nhìn rồi cười khúc khích. Một tiếng "ầm" vang lên ngay bên dưới chân anh, Dex kéo chiếc áo trên đầu mình xuống rồi giật phắt đôi boot dưới sàn lên.
"Cỡ 14 luôn cơ!" Dex lúc lắc đôi boot cỡ lớn màu đen của Sloane trên tay về phía gã. "Đâu đó ở dòng sông Hudson, một con vịt đang dùng đôi sneakers của anh để trôi nổi trên mặt nước đấy."
"Lũ vịt vốn trôi nổi sẵn rồi."
"Ừ, nhưng mấy cái chân bé tẹo của chúng nó chắc đã phát mệt vì phải đạp nước liên tục để trôi nổi rồi." Dex ngọ nguậy ngón trỏ và ngón giữa, bắt chước chuyển động của bàn chân vịt. Người bạn trai nóng bỏng lại đang để trần nửa thân người trên của anh liền đưa một tay lên, chặn lại những lời phản bác có thể sẽ vang lên kế tiếp. Dex chỉ ước rằng khoang sau của chiếc BearCat này chẳng còn một ai khác ngoài hai người bọn họ để anh có thể tự mình cưỡi lên "trôi nổi" trên thân hình của người cộng sự Therian báo đốm này.
"Em thấy sao nếu tôi dừng cái trò chơi đánh đố nhau ngớ ngẩn về lũ vịt nước này lại để đuổi theo người mà chúng ta đang nhắm tới?"
Dex cố lắm để không bật cười thành tiếng. "Ôi chao, hình như có ai đó vẫn luôn chơi trò Xếp chữ Scrabble trên mạng với Cael kìa. Anh dính bao nhiêu điểm với cái đống từ ngữ không hợp lệ rồi?"
Khi không thấy Sloane đáp lại, anh quay sang nhìn người em trai của mình.
"14 điểm." Cael cất tiếng, giọng khá vui vẻ. Sau đó, cậu liền nghe thấy Sloane khẽ "hừ" một tiếng đầy bực dọc.
Dex lắc đầu. "Anh mà chơi trò Xếp chữ Words With Friends thì có khi ẵm luôn 20 điểm ấy chứ chẳng đùa."
"Em..."
Rosa cắt ngang lời Sloane đang định nói, cô đi về phía màn hình lớn của hệ thống theo dõi, ánh mắt chăm chú quan sát mục tiêu của cả đội thông qua đoạn video hồng ngoại. "Có vẻ như Sloane đoán đúng rồi đấy. Tên nhóc con ngốc ngếch kia lại đang ở hình thái Therian rồi."
"Trò thoát y đến đây là kết thúc." Sloane đánh tiếng, ấn vào nút bấm cỡ lớn trên bảng điều khiển bên góc khoang xe BearCat. Tấm màn che được kéo xuống từ trên trần khoang xe. Gã nhanh chóng cởi hết quần áo còn lại trên người và bắt đầu thay đổi hình thái. Thấy phần mà mình yêu thích nhất đã không còn nữa, Dex quay qua phía cậu em trai của mình và phát hiện ra Cael đang nhìn đâu đó vào khoảng không mông lung bên ngoài. Tình trạng này đã bắt đầu từ vài tuần trước rồi, và giờ Dex đã cảm thấy hơi lo lắng.
"Tên nhóc của chúng ta là loài Therian nào thế?" Dex hỏi. Khi anh thấy em trai mình không đáp lại, anh khẽ đẩy nhẹ vào người cậu một cái. "Em sao thế?"
"À, không sao. Austen Payne có hình thái Therian là loài báo săn."
Vậy ra là em trai anh vẫn nghe được anh nói gì? Rồi sao nữa đây? Thế mà em ấy lại lờ luôn anh? "Cael này..."
Cael lắc đầu, biểu cảm nghiêm nghị trên gương mặt của cậu là một tín hiệu với Dex rằng lúc này cậu không có ý muốn tâm sự gì cả. Dex vốn đã có ý phải hỏi cho ra nhẽ, nhưng rồi vẫn kìm lại vì giờ không phải là thời điểm thích hợp. Nhất định là Cael đang có vấn đề gì đó và tình trạng này đã xuất hiện kể từ khi cậu còn ở trong bệnh viện cùng thời gian với Hobbs sau vụ đánh bom. Cho dù là vấn đề gì thì chắc hẳn là có liên quan đến Ash. Sáng nay, anh chàng này gọi điện đến và báo cáo xin nghỉ ốm, và rõ ràng đây đã là lần thứ hai anh ta làm vậy trong suốt quãng thời gian hơn 20 năm có lẻ kể từ khi gia nhập vào THIRDS. Dạo gần đây, Cael rất hay mất tập trung, đầu óc cứ để tận đẩu tận đâu. Đây là điều vô cùng nguy hiểm, không chỉ đối với bản thân cậu mà còn là với tất cả các thành viên còn lại trong đội. Đúng rồi, Dex nhất định phải nói chuyện nghiêm túc với cậu em trai nhỏ này của anh. Còn giờ thì, anh lại chuyển sự chú ý của mình sang Rosa.
"Nói tôi nghe chút gì đó về tên nhóc Austen này đi."
"Nhóc ranh này lách như trạch." Rosa đáp lời, mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn khẽ nở một nụ cười ấm áp. "Nhanh thấy gớm."
"Đó là ý kiến chuyên môn của cô đấy à?" Dex chọc Rosa rồi nhận lại vài lời mắng yêu từ cô bằng tiếng Tây Ban Nha. "Thế Sloane định túm cổ tên nhóc đó lại bằng cách khỉ nào bây giờ?" Nếu như một người Therian loài báo săn không muốn để bản thân mình bị bắt thì tất yếu là người đó sẽ không thể nào sa lưới được. Chỉ trừ khi là phạm phải một lỗi sai ngớ ngẩn nào đó thôi. Rosa nói đúng về việc tốc độ nhanh đến chóng mặt của người Therian loài báo săn, ở cả hình dạng con người hay dưới hình dạng Therian thì đều như vậy cả. Dex vẫn nhớ như in về tất cả những lần mà anh cứ cố để chạy vượt mặt được cậu em trai của mình khi cả hai còn là những đứa trẻ. Chưa một lần nào anh tới đủ gần để tóm được Cael dù cho anh có lớn hơn cậu và có đôi chân dài hơn hẳn em trai mình. Vấn đề duy nhất đối với người Therian báo săn đó chính là khoảng cách. Bọn họ có thể duy trì tốc độ cực nhanh chỉ bằng một vài cú bật rất ngắn. Nếu như Austen mà chạy, Sloane vẫn có thể bắt được tên nhóc đó khi nhóc ta đã đuối sức. "Vì nói thật, lúc ấy có trời mới biết nhóc ta sẽ chạy tới cái chỗ quỷ nào."
"Sloane sẽ không đuổi theo nhóc ta đâu." Rosa nói, trong mắt cô ánh lên vài tia sắc sảo có phần xấu xa. "Anh ấy sẽ đi săn nhóc ta. Không có một ai sở hữu kĩ năng ẩn nấp săn lùng đỉnh cao như Đội trưởng của chúng ta đâu."
"Tôi lại chẳng biết thừa." Dex lầm bẩm. Người cộng sự của anh luôn có một thói quen không thể nào ưa nổi, đó chính là rình rập ở trong nhà và dọa cho Dex sợ đến vãi cả linh hồn ra. Thực sự chẳng logic chút nào khi một người đàn ông với cỡ người như Sloane mà khi di chuyển dưới hình dáng con người lại không hề phát ra bất cứ một tiếng động nào. Gã đúng là giống hệt như một tên ninja bốc lửa mà.
Nhắc đến người cộng sự ninja bốc lửa của anh mới nhớ, khi tấm chắn kim loại được nâng lên, Dex ngồi sụp xuống đối diện với một con hắc báo cỡ lớn, nhỏ giọng thầm thì. "Anh nhớ cẩn thận đấy." Đôi mắt màu vàng hổ phách sắc lẹm của Sloane lóe lên ghim thẳng vào người Dex và Dex lừ mắt nhìn gã, vẻ đầy cảnh giác. Anh rất quen với cái ánh mắt kiểu như này của Sloane. "Đừng có làm thế. Đừng..." Cái lưỡi rộng và mềm mại của Sloane liếm hết lên mặt anh, thẳng một đường từ cằm lên đến bên tai. "Mẹ kiếp! Lại liếm vào tai! Lần *éo nào cũng thế." Sau vài chục lần lặp lại y như vậy thì anh đã học được một điều rằng người cộng sự của anh liếm mặt anh ắt nhằm để chọc tức anh lên. "Đúng là... vẫn không khác gì... cực kỳ khó chịu luôn. Cám ơn nhé. Tôi ghim rồi."
Dex đứng dậy và dùng ống tay áo lau đi một bên sườn mặt, tảng lờ luôn những tiếng cười khẽ của đồng đội mình ở ngay phía sau anh. Letty mở một bên cửa sau của khoang xe BearCat ra, nhưng trước khi nhảy xuống khỏi khoang xe tải, Sloane rất nhanh chóng đã cọ một lượt khắp quanh chân Dex giống như đánh dấu chủ quyền của gã lên người anh. Gã làm thế cứ như là mùi của gã còn chưa lưu lại khắp trên người anh vậy. Khi Sloane xong việc, Dex đi tới hệ thống theo dõi giám sát, Cael đang ngồi ở đó theo dõi những chuyển động của Sloane. Anh dõi mắt nhìn theo người cộng sự Therian của mình lặng lẽ lẩn vào trong những bụi cây rồi hòa vào làm một với màn đêm. Dex thề rằng anh đã nhìn thấy có thứ gì đó kẹt vào bên dưới phần móng vuốt ở chân sau của Sloane. Ừ thì cũng chẳng biết được là khi nào gã sẽ quay trở lại. "Em có chắc là Sloane sẽ bắt được tên nhóc kia không?"
"Lúc nào cũng bắt được hết." Cael lẩm bẩm.
"Thế vì sao Austen lại chạy làm gì?"
Cael nhún vai. "Em nghĩ là nhóc ta thích thế thôi."
"Em nói 'thích thế' có nghĩ là sao?"
Gương mặt của Cael đỏ lựng lên. Thôi xong rồi. Dex biết ngay cái biểu cảm ấy có ý nghĩa gì. Cael hơi lo lắng mà cắn lấy cánh môi dưới, Dex kiên nhẫn chờ đợi trong lúc cậu em trai anh đang vần vò bộ não đáng yêu của mình để cố gắng nghĩ xem liệu rằng cậu có nên nói toẹt ra luôn không hay là nên tém lại. "Austen có tình cảm với Sloane."
Dex nhìn chằm chằm Cael, sự im lặng bao trùm cả hai người mãi cho tới khi Cael nhún vai với anh và nở một nụ cười ra chiều hối lỗi. Thú vậy đây. Dex mím môi lại, không nói gì cả. Anh lặng lẽ ngồi xuống ghế tựa trong khoang xe, rồi sau đó chen luôn vào giữa Letty và Rosa. Giờ thì cũng không có gì để làm nữa ngoài việc ngồi đây chờ đợi và moi móc thêm được một chút ít thông tin nữa từ những người đồng đội này của anh.
"Tên nhóc Austen này có đáng tin không?" Dex hỏi. "Và tại sao tôi mới nghe đến tên nhóc này lần đầu tiên vậy?"
Letty vòng tay qua khoác lên cổ anh, Dex chỉ mỉm cười. Lúc nào anh cũng có thể trông đợi vào Rosa và Letty, nhờ hai cô kéo anh lại đối diện với thực tế. Cả hai người đều cực kỳ thẳng thắn đến mức khủng khiếp, nhưng mỗi một lần họ nói điều gì đó thì đều xuất phát từ tận đáy lòng. Có đôi khi anh cảm thấy rằng chỉ có hai cô gái này là duy trì được những mối quan hệ ổn định nhất. Rosa thì vốn đã rất hạnh phúc và gắn bó với người bạn gái lâu năm của cô, còn Letty thì lại khá vui vẻ với bất cứ anh chàng nóng bỏng nào có thể khiến cho cô trải qua cảm giác như ở trên thiên đường vào mỗi tháng. Tháng này, đó là một anh chàng lính cứu hỏa đến từ Brookyn, mỗi khi cười rộ lên là lại lộ hai má lúm đồng tiền.
"Tên nhóc Austen này tốt đấy." Letty mở lời. "Gần như là từ nhỏ đến lớn nhóc ta đều làm việc cho cơ quan, cũng nhờ công của Sloane cả. Nhiều năm về trước, anh ấy tìm thấy tên nhóc này khi nhóc ta còn là một đứa trẻ ranh, rồi cho nhóc ta một công việc. Tôi không nhớ rõ toàn bộ câu chuyện là như thế nào, nhưng tôi dám chắc nếu là anh hỏi thì Sloane sẽ kể anh nghe thôi. Austen là một Đặc vụ Kỵ binh đặc nhiệm (SSA) của THIRDS. Anh chưa từng nghe tới nhóc ta là bởi, về cơ bản, nhóc ấy không hề tồn tại. Những đặc vụ như Austen không làm việc theo hướng công khai như chúng ta đâu. Anh phải có được quyền xác nhận bảo mật an ninh ở cấp cao thì mới có thể truy cập vào được các file thông tin có liên quan đến Austen. Mỗi một đội đều có một đặc vụ SSA riêng của đội đó. Vì vốn các đặc vụ này đều là những người cung cấp nguồn thông tin mật, cho nên tất cả thông tin cá nhân của họ đều được bảo mật. Austen hiện đang trong quá trình thực hiện nhiệm vụ bí mật do Trung úy Sparks quản chế. Kĩ năng của tên nhóc này không phải dạng vừa đâu. Nếu như anh nhìn thấy nhóc ta hoặc nói chuyện được với nhóc ta thì đều là bởi tên nhóc đó muốn như vậy đấy."
"Sloane đang quay trở lại rồi. Anh ấy đã tóm được Austen." Cael cất tiếng.
"Nhanh phết nhỉ." Dex bật dậy, quyết định rằng anh sẽ đón người cộng sự của mình ở bên ngoài, phòng khi Austen không có hứng thú vào bên trong khoang xe tải ngồi với bọn họ. Anh không có bất cứ kinh nghiệm nào khi tiếp xúc với người đặc vụ mới này cả, anh cũng chẳng thể đoán trước được phản ứng của Austen sẽ là gì. Có đôi lúc người Therian sẽ hợp tác hơn khi họ ở gần một phương tiện di chuyển đen bóng cỡ lớn lại có sức áp bức. Ý nghĩ về việc bị nhốt vào bên trong một cái lồng không hề hay ho chút nào, và Dex cũng không thể trách móc họ vì nghĩ như vậy được.
Dex nhảy xuống khỏi khoang xe, quan sát xung quanh để tìm kiếm người cộng sự. Anh thấy dáng đi của Sloane có chút buồn cười. Mãi cho tới khi Sloane tới đủ gần thì anh mới phát hiện ra lý do của dáng đi đó.
"Ôi, mẹ nó chứ!" Dex phá lên cười lớn khi nhìn thấy Sloane bước đi loạng choạng giống như một tên say xỉn, sự hung dữ khi tóm Austen bằng những chiếc răng nanh sắc nhọn của gã đã bị làm lu mờ đi bởi sự hài hước khi gã cố gắng hất chiếc tất màu đen ra đang vắt vẻo trên phần móng vuốt ở chân sau của gã. "Ôi trời đất ơi, tôi nghẹn chết mất." Dex co rúm người lại, cười đến chảy cả nước mắt.
Sloane gầm gừ vài tiếng, vẫn tiếp tục vung vẩy chân sau của gã đến mức ba chân còn lại cũng trụ không vững trên mặt đất. Dex nghĩ có khi anh phải nhờ Rosa lấy cho anh một chiếc máy thở oxy mất. Anh biết mình đã đúng mà. Có gì đó bị mắc kẹt trên móng vuốt của Sloane khi gã rời khỏi khoang xe tải. Việc Sloane còn để sót một chiếc tất chưa cởi không phải là lỗi của gã, nhưng sự cố ngoài ý muốn này lại là điều hài hước nhất mà trước nay Dex từng được chứng kiến. "Đứng yên nào!" Dex cố gắng nhịn xuống tiếng cười, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi bước tới bên người cộng sự của anh. Sloane thôi không vẫy móng nữa, gã ngừng động tác lại rồi giơ chân sau ra. Dex khẽ cười rồi tháo chiếc tất xuống. "Xong rồi." Anh nhận lại được một tiếng gầm khẽ coi như lời cảm ơn của Sloane.
Dex không khỏi cảm thấy đồng cảm với người Therian loài báo săn đang vắt vẻo lủng lẳng trên những chiếc răng nanh nhọn hoắt đầy nguy hiểm kia của Sloane. Tên nhóc này làm anh nhớ tới Cael. Cơ thể của Austen chỉ thuộc cỡ thông thường, hơi gầy chút, và rõ ràng là đã quen với cảnh bị Sloane gặm cổ xách đi như thế này. Nhìn vào biểu cảm buồn chán tỏa ra từ trên người Austen đối với mọi thứ xung quanh khi đánh đu trên mấy chiếc răng nanh của Sloane là đã đủ biết rồi. Nhóc ta còn chẳng buồn dãy dụa cố gắng để trốn đi nữa. Hai chân trước của nhóc ta hơi co lại, bắt chéo nhau cứ như đang hưởng thụ và chẳng có chuyện gì to tát xảy ra cả vậy. Dex nhận ra rằng Austen rất tin tưởng Sloane. Nếu là những người Therian khác thì có khi đã sợ vãi cả luôn rồi.
Ngay khi người cộng sự của anh đến gần chỗ của chiếc BearCat, gã thả Austen xuống đất và hít mạnh vào mấy hơi. Austen khẽ gầm gừ rồi huých nhẹ chóp mũi của nhóc ta lên chóp mũi của Sloane. Hai tai của Sloane cụp xuống sát đầu rồi sau đó gầm lên một tiếng đầy giận dữ. Cũng không mấy ngạc nhiên khi tiếng gầm đó khiến cho Austen giật nảy mình, và khung cảnh trước mắt giống hệt như trong một bộ phim hoạt hình khi anh cảm thấy những đốm nhỏ trên bộ lông của Austen sắp rụng hết xuống đất tới nơi. Lông trên người Austen dựng đứng hết cả lên, nhanh chóng và dứt khoát nhảy luôn vào bên trong khoang xe tải, Sloane áp sát ngay phía sau. Dex đi theo hai người họ và đóng cửa khoang sau lại. Những tấm chắn kim loại được hạ xuống, Austen chuyển đổi hình thái trước, trong khi đó Sloane kiên nhẫn ngồi bên cạnh Dex chờ đợi đến lượt gã. Vì Rosa vốn có kinh nghiệm khi làm việc với người Therian loài báo săn – và cộng sự của cô cũng có hình thái Therian giống Austen – cho nên cô sẽ chịu trách nhiệm cung cấp cho Austen PSTC và một bộ quần áo sử dụng một lần. Khi Austen đã đủ sức để vươn một cánh tay ra bên ngoài từ sau tấm chắn, Rosa đưa bộ quần áo cho cậu ta. Một tiếng khàn khàn vang lên, Rosa liền bước vào phía sau tấm chắn.
Trong khi Rosa hỗ trợ đặc vụ SSA của đội hồi phục lại thể lực dưới hình thái con người, Dex ngồi xuống một chiếc ghế đơn nhỏ ở ngay bên cạnh ngăn chứa vũ khí. Sloane ngay lập tức liền ngả đầu mình lên đùi anh, mong ngóng Dex gãi tai cho gã. Dex liền làm theo mong đợi của gã, anh khẽ cười khi nghe được những tiếng gầm gừ khe khẽ như âm thanh của lưỡi cưa vang lên, thậm chí hai đùi của anh cũng cảm nhận được sự rung động trong đó.
"Ít nhất thì khi anh ấy rụng lông khắp người cậu, cậu cũng không nhận ra." Calvin ném cho người cộng sự Therian loài hổ của cậu ta một ánh nhìn lườm nguýt. Hobbs ngồi xuống cạnh Calvin, hơi nhăn lông mày. Anh ta giơ tay ra rồi khẽ giật nhẹ mái tóc vàng của Calvin. "Tôi không có lông mà rụng đâu." Calvin nạt lại. Hobbs gật đầu. Rõ ràng là anh ta không đồng ý với câu nói vừa rồi của Calvin. Dex nhìn hai người bọn họ tranh luận với nhau một cách đầy hứng thú, mặc dù chỉ có mình Calvin là người cất tiếng nói mà thôi. Cũng thật là thú vị khi Hobbs có thể nói lên ý nghĩ trong lòng mình chỉ thông qua biểu cảm trên gương mặt cùng với những chuyển động ra hiệu của cánh tay.
Một cậu chàng Therian trẻ tuổi với dáng người cân đối, từng đường cơ bắp thon gọn, mới nhìn qua thì dường như đang ở độ tuổi 25, bước ra từ phía sau tấm chắn kim loại, kèm theo đó là một tiếng ngáp dài rõ to. Cậu ta vò cho mái tóc mình rối tung, loạng choạng đi tới băng ghế dài và thả mình ngồi phịch xuống ngay bên cạnh Letty, trên gương mặt còn nở một nụ cười tươi rói. Cậu ta nhìn giống hệt như người vừa mới bước ra khỏi giường ngủ sau khi đã trình diễn xong một buổi nhạc rock đầy sôi động, dù cho bộ quần áo trên người mà cậu ta đang mặc lúc này trông chẳng hề phù hợp với hoàn cảnh chút nào.
Dex không có nhiều thời gian để nghiên cứu kĩ hơn về người đặc vụ trước mắt vì Sloane đã bước vào sau tấm màn chắn. Đến tận lúc này vẫn không có bất cứ một ai nghĩ ngợi gì nhiều thêm khi thấy Dex đi theo người cộng sự của anh. Sau gần một năm gắn bó làm việc với nhau, mọi người ở đây đều phát hiện ra rằng Sloane chẳng mấy quan tâm đến chuyện người cộng sự của gã có thể nhìn thấy thân thể trần truồng của bản thân sau thời gian biến đổi hình thái. Đương nhiên, chẳng ai biết được rằng Dex và Sloane không chỉ có gắn bó trong công việc, mà thực tế ra cả hai người bọn họ còn đã làm nhiều chuyện hơn thế nữa. Thường thì mỗi khi thấy Sloane khỏa thân sẽ là điểm mở đầu cho một số hoạt động khá thú vị mang tính riêng tư cao.
Ngay khi Sloane bắt đầu biến đổi hình thái, Dex liền tiến hành quá trình PSTC. Anh chỉ mong rằng dù Sloane đang muốn thu thập thông tin gì từ Austen thì gã cũng có thể lấy được một cách nhanh chóng. Sloane rất cần một bữa ăn với đầy đủ lượng thịt và carbohydrate để phục hồi lại được hoàn toàn trạng thái thể chất khỏe mạnh thông thường. Sau khi Sloane uống xong chai Gatorade và ăn hết vài thanh năng lượng, Dex giúp gã mặc lại bộ đồng phục. Rất nhanh chóng, Sloane đã có thể đứng dậy đi lại. Gã nháy mắt với Dex rồi vỗ bốp một cái vẻ trêu đùa vào mông anh và nhấn nút kéo tấm chắn lên.
"Tại sao cháu chạy trốn hả Austen?" Sloane vừa hỏi vừa ngồi xuống chỗ ghế trống mà Dex đã để sẵn cho gã trước đó. "Lúc nào cũng chạy."
Austen ngồi đối diện với Sloane, ném cho gã một cái nháy mắt. "Chú hỏi tại sao là có ý gì thế? Vì mấy người các chú đáng sợ vãi chưởng chứ còn làm sao nữa. Cháu đâu có bao giờ biết được là bản thân đang bị ai săn đuổi. Ngoài kia toàn là mấy tên to con cường tráng lại còn được trang bị súng đạn đầy đủ chạy vòng quanh tối ngày, đã thế lại còn có những kẻ Therian với hàm răng sắc nhọn dư sức cắn nát mấy phần xương nhỏ nhắn của cháu nữa. À, còn tiếp, vốn người Therian báo săn như cháu đây đã có tính hay sợ hãi nhạy cảm từ trong máu rồi, chú biết rõ điều này mà." Cậu ta ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ Cael rồi giơ một nắm tay lên vẻ muốn đụng chạm. "Em nói đúng không nào, anh trai?"
Cael chỉ cau có lườm Austen.
"Anh trai à." Austen khẽ thì thầm, giọng hơi khàn. "Anh định để em đây bơ vơ trước mặt một người Therian loài báo đốm dữ tợn như thế này à? Chẳng có tinh thần một chút nào hết."
Cael "hừ" một tiếng rồi dùng nắm tay chạm nhẹ vào nắm tay của Austen, sau đó nhận được một nụ cười rạng rỡ từ cậu nhóc.
"Những người Therian họ Mèo nhỏ nhắn như chúng ta đây nhất định phải đoàn kết với nhau."
"Cháu làm trò xong chưa?" Sloane cất tiếng hỏi.
"Xong rồi. Cháu có thể giúp gì cho chú đây, ngài đặc vụ Cau Có?"
Dex cắn chặt lấy cánh môi dưới để không phá lên cười lớn khi nghe thấy biệt danh đó. Nghe đúng kiểu biệt danh mà anh sẽ nghĩ ra để gán vào cho gã. Quả thực là miêu tả người cộng sự gợi tình của anh một cách vô cùng chuẩn xác.
"Đừng có nói là chú muốn cân nhắc lại lời đề nghị của cháu về một buổi huấn luyện thể chất riêng đấy nhé?"
Cael không hề nói đùa. Đúng là Austen có tình cảm với Sloane. Dex đang rất cố gắng để có thể đọc vị được tên nhóc trước mặt anh đây. Một phần trong anh muốn yêu mến cậu nhóc Therian báo săn vui tính này, phần khác thì lại muốn ghét bỏ nhóc ta vì một sự thật rõ như ban ngày rằng Austen có ý đồ dùng mấy cái móng vuốt nhem nhuốc nhỏ bé đó của mình để sớ rớ lên người Sloane. Cậu nhóc này còn chẳng buồn giấu đi cái vẻ thèm muốn đối với vị đặc vụ Therian họ Mèo cường tráng hơn mình đây. Nhưng nói đi nói lại, Austen không phải là người đầu tiên nảy sinh tình cảm với vị Đội trưởng của Đội Thanh trừng Delta. Ở quanh văn phòng nơi làm việc, Dex đã nghe thấy được vô số các cuộc trò chuyện từ cả những đặc vụ nam và nữ có tình cảm với Sloane, mặc dù chẳng một ai trong số bọn họ có đủ dũng khí để tiếp cận Sloane cả. Mẹ nó chứ, nếu như anh không được chỉ định trở thành cộng sự của gã thì đúng là anh sẽ loại Sloane ra khỏi tầm ngắm ngay từ vòng gửi xe. Ở người cộng sự nóng bỏng của anh còn tỏa ra một loại khí chất luôn luôn gào thét cực kỳ rõ ràng – "Thận trọng khi đến gần."
Austen quay sang phía Dex, dường như bây giờ nhóc ta mới chú ý đến anh. Cậu nhóc mở miệng định nói gì đó nhưng rồi liền nín bặt lại khi đưa mắt theo tầm nhìn của Dex. "Má nó. Nhìn đôi mắt xanh biếc trong trẻo ấy kìa. Chú không định giới thiệu cháu với người cộng sự đang bĩu môi kia của chú à, quý ngài Gấu Cau Có?"
"Đây là đặc vụ Daley. Tôi đã bảo cháu rất nhiều lần rồi, nếu như cháu còn dám gọi tôi như thế nữa thì tôi sẽ dần cho cháu một trận nên thân. Cháu để ý thêm một chút nữa thì không được à?" Sloane nói vậy thì cũng như không.
"Ôi chà, chào anh nhé, đặc vụ Daley. Anh đúng là một người may mắn lắm đấy. Đội Thanh trừng Delta toàn những đặc vụ ngon ăn." Cậu nhóc ngửa đầu ra sau rồi nở một nụ cười cực kỳ chói mắt với Hobbs. "Ý em là, cực kỳ ngon ăn."
Trời đất, cứ như cậu ta đang đến thời kỳ động dục không bằng. Hobbs chỉ biết mỉm cười ngượng ngùng, nhưng ngay anh ta khi chú ý thấy ánh mắt lườm nguýt đầy ý tứ bắn tới từ người cộng sự của mình thì vội vã cúi thấp đầu xuống, ánh mắt dán chặt vào chiếc quần chiến thuật rồi đưa tay phủi đi phủi lại tại vị trí mà Dex biết thừa chẳng có lấy một hạt bụi bám vào trên đó.
Sloane ngồi dựa lưng ra đằng sau, hai tay đan chéo đặt ở trước bụng. Gã duỗi đôi chân dài của mình ra phía trước rồi bắt chéo lên nhau tại phần mắt cá chân. "Tôi phải thiến cháu đi thì mới được đúng không?"
Austen giật nảy mình đến mức suýt chút nữa lộn nhào khỏi ghế. "Chú à, không vui đâu. Chú không nên lấy mấy chuyện kinh khủng như vậy ra để mà đùa chứ."
Trên gương mặt của Sloane xuất hiện một nụ cười đầy ý xấu. "Ai bảo tôi nói đùa?"
"Cháu biết rồi. Lại nói chuyện công việc như thường lệ chứ gì. Được rồi, nói thì nói vậy. Cháu chẳng hề có lấy một chút lòng cảm thông nào với mấy tên thuộc hội The Order đâu, nhưng đúng là cái cách mà Liên Minh đối phó với bọn chúng lại gây nên cả đống rắc rối hỗn loạn. Liên Minh không hề đùa cợt. Ý cháu là, những kẻ trong Liên Minh tiến hành đi săn mấy tên người thường nọ, gô cổ bọn chúng lại, đánh cho một trận nhừ tử thừa sống thiếu chết rồi ném tấm thân tàn còn lại ở nơi nào đó đông người nhằm mục đích cảnh báo những tên khác. Và đó thường là lúc mà mọi người nhận được các cuộc gọi đến từ một người nào đó."
"Có cơ may nào truy dấu được Liên Minh không?" Sloane hỏi.
Austen chỉ lắc đầu. "Cháu vẫn chưa thể bắt được thời cơ để tiếp cận sâu hơn. Mấy tên này khác xa với những kẻ trong hội The Order. Không phải là quân huấn luyện chính thức của Chính phủ, nhưng dường như bọn chúng lại được ai đó đã trải qua huấn luyện bài bản hướng dẫn cho những kĩ năng sơ đẳng. Bọn chúng biết cách để ẩn thân. Dù có đi đến nơi nào đi chăng nữa thì bọn chúng đều đi thành nhóm, có 2 thành viên duy trì hình dạng Therian chịu trách nhiệm đánh hơi phát hiện xem có kẻ nào đó đủ ngu ngốc để bám theo đuôi bọn chúng hay không. Mà trước khi chú hỏi thì cháu nói luôn, mỗi lần lại là hai kẻ Therian khác nhau, không lần nào trùng người. Vì thế, nếu như chú quét so sánh xác nhận giống loài thông qua hệ thống vi tính thú vị kia thì có thể kết quả sẽ dẫn đến từng đặc vụ Therian một trong cơ quan của chúng ta đấy."
"Hay lắm."
"Xin lỗi chú. Cháu biết chuyện này rất nghiêm trọng. Nhưng cháu có thể đảm bảo với chú, cơ quan của chúng ta có kẻ phản bội."
Khốn kiếp. Không phải là họ không biết, nhưng tới khi có người nào đó khác xác nhận thông tin này thì lại khiến cho mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn gấp bội. "Làm sao em lại khẳng định chắc vậy?" Dex hỏi.
"Em cũng nói rồi đó thôi. Những kẻ nọ không được huấn luyện bài bản một cách chính thức, nhưng chúng lại sở hữu các kĩ năng sơ đẳng do một ai đó có chuyên môn hướng dẫn. Chính xác thì là một đặc vụ. Có hai người Therian, nam giới, hiện đang lãnh đạo Liên Minh. Một trong số đó liên lạc với một đối tượng khác rất nhiều lần trong ngày và thường đưa ra những mệnh lệnh dựa trên bất cứ thứ gì mà hắn ta được chỉ thị. Em đã chứng kiến rất nhiều lần tình trạng hắn ta vừa mới nói chuyện điện thoại xong thì liền lập tức ra lệnh cho đồng bọn rút lui. Chẳng mấy chốc sau thì các đặc vụ của THIRDS lại xuất hiện."
Sloane gật đầu, ra hiệu bản thân đã hiểu. "Cháu có thể xác định được danh tính của bất kỳ kẻ nào trong số đó không?"
"Chịu thôi. Bọn chúng đều đeo mặt nạ che kín từ đầu cho tới tận cổ. Là loại mà các đội đặc nhiệm thường đeo đằng sau lớp mũ bảo hộ đó. Làm như vậy là không thể nhận ra được bất cứ điểm khác thường nào rồi. Cháu chỉ nhìn thấy tay thủ lĩnh có đúng một lần. Ừm, nhưng chỉ thấy được mình dáng người thôi. Đô con kinh khủng. Hắn ta cũng đeo mặt nạ giống hệt như mấy kẻ bên cạnh, mặc một chiếc áo T-shirt dài tay màu đen, khoác thêm áo giáp chống đạn và cả một chiếc quần rằn ri màu đen xám. Cũng không có gì ngạc nhiên khi báo chí lại nghĩ rằng bọn chúng là đặc vụ của THIRDS thông qua phong cách ăn mặc như vậy cả. Hiện giờ chúng ta chỉ có thể biết rằng kẻ phản bội cũng có mặt ở trong số đó, nhưng lại không có cách nào nói được rõ ràng hết. Bọn chúng chẳng hề lơi lỏng cảnh giác lấy một giây. Cháu có cảm giác là bọn chúng không hề tiết lộ thân phận thật sự với bất kỳ ai, thậm chí cả với các thành viên khác trong tổ chức."
"Thế còn cách xưng hô?" Dex hỏi. "Bọn chúng có gọi nhau bằng biệt danh hay gì không?"
Cái nhíu mày của Austen cho thấy rằng mọi chuyện không mấy khả quan hơn. "Bọn chúng toàn dùng mã số, giống kiểu 1-11 và 23-26. Muốn biết được mấy con số đó đại diện cho điều khỉ gì thì mọi người cứ vui vẻ từ từ mà tìm hiểu nhé."
Sloane gật đầu ra hiệu cho Cael ghi lại những con số vừa rồi vào mục cần chú ý trên chiếc máy tính bảng của cậu. Chắc chắn Cael sẽ thiết lập một thuật toán vào hệ thống Themis để phát hiện ra các mối liên hệ của những con số này. Họ sẽ nghiên cứu về vấn đề đó sau, mặc dù đúng là điều Austen nói có điểm hợp lý. Những khả năng có thể xảy ra rất rộng và không rõ ràng.
"Cháu có biết số lượng thành viên của bọn chúng không?"
Lại một lần nữa, Austen lắc đầu trước câu hỏi của Sloane. "Cháu không đoán được có bao nhiêu tên. Bất cứ khi nào cháu phát hiện ra bọn chúng thì đều thấy chúng đi theo một nhóm gồm 5 người hoặc 6 người là nhiều nhất. Cũng không thể khẳng định được có bao nhiêu nhóm như vậy, nhưng nếu như chú quét kiểm tra số lần xuất hiện với những địa điểm trải khắp trong thành phố thì chú vẫn có thể rút ra được một phán đoán sơ bộ đấy. Đâu thể cùng một lúc mà một nhóm lại xuất hiện ở hai địa điểm được, đúng không nào?" Sloane gật đầu tán đồng với ý kiến của Austen, cậu nhóc nở một nụ cười tươi rói. "Thấy chưa, đâu phải cháu chỉ có mỗi một cái mặt đẹp thế này."
"Biết rồi." Sloane nhếch mép, đáp lại Austen rồi sau đó tiếp tục truy hỏi vấn đề. "Thế còn bên phe The Order thì sao?"
"Cháu đã thả ra một vài mồi nhử rồi. Khi nào bọn chúng cắn câu thì cháu sẽ báo với mọi người."
Sloane đứng dậy và đưa tay về phía Austen. "Làm tốt lắm. Liên lạc với chú khi cháu nắm được thông tin gì mới nhé."
"Đương nhiên rồi."
"Và lần kế." Sloane cao giọng cảnh báo, nhưng trong lời nói lại chưa vài phần trêu chọc. "Cố gắng đừng có cong mông lên chạy nữa."
Austen vọt đến phía cuối của khoang BearCat và quay lại nháy mắt với Sloane. "Sao cháu tự nhiên lại bỏ qua cơ hội được một người đặc vụ điển trai hấp dẫn rượt đuổi theo đuôi cơ chứ?" Cậu nhóc ra vẻ chào Sloane rồi mới mở một bên cửa khoang xe và nhảy ra ngoài. Austen đã biến mất đằng sau những lùm cây rậm rạp trước khi Dex kịp nháy mắt một cái. Rosa chẳng hề nói chơi chút nào. Tên nhóc này nhanh thật, thậm chí ngay cả khi ở hình dạng con người cũng vẫn rất nhanh nhạy.
"Được rồi, mọi người. Ngày hôm nay đã phải vất vả rồi. Chúng ta trở về trụ sở thôi. Hobbs lái xe đưa mọi người rời khỏi chỗ này và ghé qua một cửa hàng tiện lợi take-away trên đường về nhé. Tôi đói muốn chết rồi đây." Sloane ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh Rosa và Dex liền yên vị ngay bên cạnh gã. Mọi người cài đai an toàn vào và Hobbs bắt đầu đánh xe ra khỏi công viên.
Dex thấy người cộng sự của anh ngả lưng dựa vào thành khoang xe tải rồi sau đó đột ngột bật thẳng người về phía trước. Rosa và Letty không chú ý tới động tĩnh bên này vì hai người họ còn đang mải trò chuyện với nhau, Cael thì lại đang yên vị ở chỗ hệ thống quan sát theo dõi, hai mắt cứ nhìn mông lung vào khoảng không phía trên. Giờ nghĩ kĩ lại, Dex mới nhận ra rằng anh chưa bao giờ nhìn thấy Sloane ngả lưng dựa vào thành khoang xe như mọi người khác cả. Dex ghé sát người vào Sloane, hạ thấp giọng xuống.
"Này, anh khỏe không?"
Nụ cười của Sloane khiến cho phần thân dưới của anh như nóng rực lên. "Ừ, sao em hỏi thế?"
"Thì tôi tự nhiên thấy anh giật ngược người ra khỏi thành khoang xe như vậy."
"Em cũng để ý chi tiết đó cơ à?"
"Ừ." Gần như chẳng có lúc nào là Dex không để ý tới người cộng sự của anh cả, dù cho là trong giờ làm việc hay khi kết thúc công việc. Có thể hai người chính thức hẹn hò vẫn chưa được bao lâu nhưng họ đã sát cánh bảo vệ nhau đến gần 8 tháng liên tục rồi. Trong khoảng thời gian ấy, hai người bọn họ cũng đã cùng nhau trải qua biết bao nhiêu là sóng gió và thăng trầm.
Dường như Sloane cân nhắc một hồi về sự chú ý của Dex rồi mới cất tiếng trả lời. "Lần nào làm thế cũng khiến cả người tôi nôn nao không chịu được."
"Say xe à?" Không có khả năng đâu. Nếu như người cộng sự của anh mà mắc chứng say xe thì chắc chắn là Dex đã phải phát hiện ra từ lâu rồi mới đúng.
Sloane lắc đầu, dựa vào người Dex. "Cảm giác giống hệt như lúc ngồi trên chiếc ghế đó."
Ghế? Có chiếc ghế nào lại khiến Sloane muốn nôn mửa cơ chứ? Một hình ảnh lóe lên trong đầu Dex khiến cả người anh không kìm được cơn run rẩy. Đúng rồi. Là cái ghế đó. Trong nhiều năm liền, tại cơ sở nghiên cứu Thế hệ đầu tiên, Sloane đã bị trói vào một chiếc ghế có lót đệm lưng và rồi có hằng sa số nhà khoa học đã tiến hành các nghiên cứu chỉ có trời mới biết lên người gã và rất nhiều những đứa trẻ Therian khác với mục đích khám phá ra kiến thức mới về người Therian. Dex chỉ có thể tưởng tượng được Chính phủ này đã khiến Sloane phải trải qua những gì, và anh đã nhìn thấy cả bao nỗi đau ẩn sâu trong ánh mắt của gã, và bấy nhiêu đó thôi cũng đủ để anh biết được rằng quá khứ ấy khủng khiếp đến thế nào.
Dex mới chỉ được trải nghiệm chiếc ghế đáng nguyền rủa đó có đúng một lần, mới gần đây thôi, và dù anh chắc chắn rằng bấy nhiêu đó còn chẳng đáng để đem ra so sánh với những gì mà Sloane đã phải chịu đựng, nhưng anh vẫn không thể nào quên được giai đoạn đó. Cổ tay, cổ chân và đầu anh bị siết chặt vào chiếc ghế lót đệm lưng nọ. Đó là chi tiết cuối cùng mà anh còn nhớ được từ cái ngày ở cơ sở nghiên cứu ấy trước khi Isaac cắm thẳng kim tiêm vào cổ anh và điều khiển anh không khác gì một con rối trong tay hắn ta, đã vậy anh còn khao khát để thực hiện mệnh lệnh của hắn ta nữa chứ.
Trong vô thức, anh lướt qua vết sẹo nhỏ mới lành lại trên chân của mình. Nếu như Sloane không bắn anh và ngăn chặn hành động của anh lại thì có lẽ là Dex đã làm đúng theo những gì mà tên khốn Isaac kia ra lệnh cho anh phải thực hiện. Anh đã có thể ra tay giết chết một người đàn ông vô tội và tự tay kết liễu cuộc đời của chính mình. Mấy tháng sau đó anh vẫn không thể nào nhớ lại được bất cứ chi tiết gì nữa dù cho anh có cố gắng đến mức nào. Anh chỉ biết được những chi tiết mà Sloane kể cho anh nghe. Điều đó khiến cho Dex cảm thấy mệt mỏi và khó chịu thực sự.
"Dex à?"
Dex giật mình thoát khỏi những suy nghĩ trong đầu và nhận ra Sloane đang nhìn anh một cách đầy lo lắng. "Em có ổn không?"
"Xin lỗi. Tôi chỉ đang suy nghĩ chút thôi. Buổi hẹn khám răng kế tiếp của tôi chắc sẽ có nhiều điều thú vị lắm."
Biểu cảm trên gương mặt của Sloane dịu xuống, gã vỗ nhẹ lên đùi anh, bàn tay của gã đặt ở đó lâu hơn bình thường vài giây. "Rồi sẽ ổn cả thôi."
"Cám ơn anh."
Năm phút sau, BearCat dừng lại trước một cửa hàng đồ ăn nhanh take-away. Dex âm thầm cảm ơn Austen khi cậu nhóc đã ép Sloane phải chuyển đổi hình thái. Thời điểm duy nhất mà người cộng sự của anh chấp nhận những thức đồ ăn nhanh không mấy có lợi cho sức khỏe này là sau khi gã biến thân, cũng là lúc mà cơ thể Therian của gã đòi hỏi phải được bổ sung một lượng lớn thịt và calories. Hobbs vẫn kiên nhẫn chờ đợi trong khi Dex vươn người dựa lên trên đùi anh ta, đối diện với chiếc mic của cửa hàng và gọi đồ cho cả đội. Chuỗi cửa hàng đồ ăn nhanh điển hình này chuyên cung cấp những bữa ăn dành cho người Therian sau quá trình thay đổi hình thái với những chiếc bánh hamburger cỡ gấp đôi bình thường, thậm chí còn có thể khiến cho tim của một người thường nhảy vọt luôn lên cổ họng. Dex gọi ra một lượt yêu cầu của mọi người, sau đó quay về phía Hobbs.
"Anh chàng to con, muốn gì nào?"
Hobbs chỉ vào menu đặc biệt dành cho người Therian và một món burger thịt bò Angus với kích cỡ to bằng cả cái đầu của Dex.
"Xong rồi. Cal thì sao?"
"Tôi không đói." Calvin lẩm bẩm. Dex khó hiểu khi nhìn thấy Calvin đang hướng ánh mắt chằm chằm ra bên ngoài cửa sổ, dường như cậu ta có tâm trạng gì đó. Dex quay sang phía Hobbs, nhướn mày nhìn anh ta, và Hobbs chỉ lắc đầu. Anh ta chỉ về phía menu cỡ vừa dành cho người thường và giơ 4 ngón tay lên.
"Món số 4 chứ gì." Dex gọi món, Calvin liền lên tiếng phản đối ngay đằng sau anh.
"Khốn kiếp, Ethan. Tôi đã bảo là không đói rồi mà."
Dex liếc nhìn sang, anh thấy Hobbs ném cho Calvin một ánh mắt kiên quyết, không thương lượng. Nghĩ kĩ lại thì Dex không phát hiện ra bất cứ điểm khác thường nào ở Calvin khi mọi người tạm nghỉ ăn trưa vào ngày hôm đó. Cả đội đã được triệu tập tới địa điểm được cho rằng Liên Minh đã xuất hiện, nhưng giống như điều mà Austen nói khi trước, lúc bọn họ tới nơi thì phe cánh của Liên Minh đã rời đi từ lâu rồi.
"Tùy anh." Calvin làu bàu, sau đó rút chiếc Iphone cùng với tai nghe từ trong túi ra rồi đút hai đầu tai nghe vào hai bên tai. Dex tránh khỏi người Hobbs để anh ta có thể điều khiển chiếc xe tới ô cửa lấy hàng kế tiếp.
"Cậu ấy có tâm sự gì à?" Dex hỏi Hobbs, anh hạ thấp tông giọng của mình xuống. "Hai người vẫn chưa giải quyết xong mấy chuyện kia sao?"
Hobbs lắc đầu, biểu cảm của anh ta rất rối rắm nhưng lại chẳng hề "nói" lên được bất cứ lời nào khác. Hobbs chỉ đơn giản đưa tay về phía trước, ra hiệu cho Dex rằng dòng người đang di chuyển dần lên. Rõ ràng Hobbs không có ý định muốn chia sẻ về chuyện này.
"Được rồi, nhưng nếu như anh muốn có ai đó lắng nghe mình tâm sự thì cứ đến tìm tôi." "Tâm sự" là một từ ngữ thay thế sử dụng trong những trường hợp mà Hobbs cảm thấy không an tâm, mặc dù đến bây giờ thì Dex đã nhận ra rằng, so với những người khác, trong một cuộc trò chuyện, Hobbs có khả năng giao tiếp rất dễ dàng mà không cần sử dụng đến quá nhiều từ ngữ, thậm chí có khi còn không cần sử dụng nữa. Dex rất thích sự hòa nhã này của Hobbs. Sự yên lặng giữa đôi bên chưa bao giờ mang đến cảm giác khó chịu, và mặc dù Dex biết bản thân anh thuộc vào tuýp người nói khá nhiều, anh vẫn tôn trọng sự trầm tính vốn có trong tính cách của Hobbs.
Sau khi nhận được đồ ăn của cả đội, Hobbs đỗ chiếc BearCat trong một khu đỗ xe đang còn nhiều vị trí trống, và mọi người đều tập trung vào việc xử lý phần đồ ăn của mình. Dex để ý thấy Hobbs vươn người sang chỗ Calvin, kéo một bên của chiếc tai nghe mà cậu ta đang đeo xuống. Calvin hằm hừ với Hobbs một tiếng, nhưng anh ta chỉ nở một nụ cười tươi rói đáp lại. Nụ cười ấy có phần ngại ngùng như của một anh chàng sinh viên và khiến người ta không thể nào nổi nóng được. Dex cảm thấy mừng thầm trong lòng vì Calvin không thuộc tuýp miễn dịch được với nụ cười đó, và cái nhíu mày trên gương mặt của người đặc vụ tóc vàng nọ cũng dịu xuống dần, rồi cậu ta bật cười. Calvin gọi người cộng sự của mình một tiếng gã khốn, nhưng trong giọng nói lại tràn đầy tình cảm, tiếp đó đưa tay trộm luôn lấy miềng khoai tây chiên từ phần ăn của Hobbs.
"Thế từ khi nào mà anh trai của em bắt đầu những bữa tiệc 'tiền sinh nhật' vậy?" Sloane cất tiếng hỏi Cael.
"Từ lúc anh ấy còn là một đứa trẻ rồi."
"Và Maddock lại chấp nhận ư?"
"Chúng ta đang nói về Dex đấy, anh à. Tốt hơn hết là cứ đầu hàng và thuận theo ý muốn của Dex, còn đỡ rất nhiều so với việc cố gắng phản đối điều mà anh ấy muốn. Em nói có sai không nào?" Cael mỉm cười với gã, dường như cậu đã biết rõ từ trước.
Sloane lắc đầu, giả như gã đang cảm thấy rất xấu hổ. "Em không hề sai."
"Anh chết chắc rồi." Rosa nói, kèm theo một nụ cười đầy ý xấu.
"Cám ơn nhé, Rosa. Tôi biết ơn lắm đấy."
"Chào mừng anh đến với thế giới của em." Cael bồi thêm vào.
Dex vẫy tay về phía mấy người bọn họ. "Này, tôi đang còn ngồi ở đây đấy nhé. Nhưng mà tôi vẫn rất tận hưởng giây phút lắng nghe mọi người nói ra những suy nghĩ về việc tôi hoành tráng đến mức nào."
"Anh giống như một tên chuyên gây rắc rối thì đúng hơn đấy." Cael khịt mũi, phản bác lại.
"Nhưng lại là một tên chuyên gây rắc rối rất đáng mến. Thừa nhận đi. Nhìn mấy lúm đồng tiền này của tôi mà xem." Dex chỉ vào hai bên má mình rồi cười thật rạng rỡ.
Sloane phá lên cười lớn, cố gắng để kiểm soát lại cảm xúc. "Má nó. Tôi chết thật rồi."
Rosa, Cael và Letty đều bật cười trước trò đùa của Dex. Khi Dex vừa mới dựa sát vào người Sloane định bảo vệ cho danh tiếng của mình thì anh cảm thấy bàn tay của Sloane trượt xuống bên dưới rồi bóp mạnh mông anh một cái. Dex giật thót mình, nhìn chăm chú vào người cộng sự của anh. Sloane nhếch khóe miệng, mang đầy một bụng ý xấu, gã dựa vào gần người anh, nhỏ giọng thì thầm.
"Tôi có thể tiêu đời rồi, nhưng tối hôm nay em sẽ bị tôi chịch đến chết."
Dex ngồi dựa ra sau, cố gắng hết sức để chống lại sự đe dọa đầy tính uy hiếp nhưng lại khiến cho anh muốn cứng lên mà Sloane vừa mới ném về phía anh. Tên khốn này. Gã thừa biết là bọn họ vẫn sẽ phải quay trở lại trụ sở trước, tắm rửa, và thay đồ rồi mới lên đường về nhà. Phải mất đến ít nhất là vài giờ đồng hồ nữa thì Sloane mới có thể thực hiện đúng như những gì mà gã vừa mới đe dọa anh. Dex tự nhủ rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Anh vẫn còn hơn hai tiếng nữa để tìm ra cách đối phó với gã bạn trai của mình. Mới nghĩ thôi mà Dex đã không nhịn được nhếch khóe miệng. Đúng thế, lần này thì Sloane tiêu đời là cái chắc rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.