Chương trước
Chương sau
"Hiện giờ cậu đang ở đâu, Sloane?"
Giọng nói của Maddock vang lên từ trong thiết bị liên lạc của Sloane, và gã hy vọng rằng cả đội của gã có thể đến địa điểm kịp thời. Gã càng bám đuôi Sanders lâu thì gã lại càng cảm thấy có điều gì đó không hề ổn. "Chúng tôi đang đuổi theo Sanders về hướng Tây của phố Hudson. Có vẻ như hắn ta chuẩn bị rẽ phải để tiến vào phố Hudson. Tôi không biết hắn ta đang dự tính điều gì, nhưng hắn đang thả chậm tốc độ lại rồi." Ngay khi Sloane vừa mới nói ra những lời đó thì chiếc xe phía trước mặt liền tăng vọt ga phóng thẳng đi. "Thấy rồi, hắn ta đang di chuyển tiếp rồi." Sloane đạp ga, rẽ trái vào phố Leroy, rồi sau đó lại tiếp tục đánh lái rẽ trái, tiến vào phố Washington, phóng vọt về phía tay trái qua một bãi đỗ xe ngoài trời, rồi lại rẽ phải qua một tòa nhà lớn tích hợp những căn hộ chung cư và văn phòng cho thuê.
"Hắn ta đang rẽ phải vào phố Tây Hudson và tiến vào đường hầm." Sloane đánh lái gấp và dẫm mạnh vào phanh. "Cái đéo gì vậy?"
"Chuyện gì thế?"
"Hắn... Hắn ta biến mất rồi." Dex trả lời, vươn ra khỏi chỗ ngồi để quan sát các phía xung quanh.
"Chúng tôi đang tới chỗ cậu đây. Cẩn thận đấy."
"Đã rõ." Sloane lùi chiếc xe Suburban lại và quay đầu, tiến về phía con phố Washington mà bọn họ vừa mới đi qua. Gã đỗ xe tại một góc rẽ cách đó không xa và tắt máy, trên mặt gã là một cái nhíu mày rất sâu. "Tôi không thích điều này chút nào."
"Tôi cũng thế, nhưng chúng ta không thể để cho thằng khốn đó thoát thân được. Lên nào." Dex nhảy xuống khỏi xe và đi về phía sau cốp, Sloane theo sát bên cạnh anh. Anh mở cánh cửa khóa cốp ra, tiếp theo đó là chốt khóa trên các ngăn cất chứa các loại thiết bị vũ khí hạng nặng phục vụ cho thực hiện nhiệm vụ. Anh lấy chiếc mũ bảo vệ đang treo trên móc ở một bên ra và đội lên đầu, thắt chặt các móc dây. Sloane cũng làm theo anh và kiểm tra lại thiết bị liên lạc một lần nữa.
"Nghe rõ tôi nói gì không?"
"Rất rõ ràng, cộng sự à."
Sloane nhấc khẩu AR15 ra khỏi tấm lót xốp, và Dex trừng mắt nhìn gã. "Anh có biết điều gì mà tôi không biết hay không thế?"
"Tôi không tin Isaac hay bất cứ kẻ tay chân nào dưới trướng hắn ta. Tên đó đã dẫn chúng ta tới đây. Với những gì mà chúng ta biết, hắn sẽ tấn công chúng ta bằng tất cả những gì mà hắn có." Sloane kiểm tra lại băng đặn trong khẩu súng của mình trước khi lấy thêm ba băng đạn khác và móc vào dưới thắt lưng gã. "Mong đợi trường hợp tốt nhất, và chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất, đúng không?"
Dex mỉm cười nhìn gã. "Ừ."
Hai người chuẩn bị xong những thiết bị vũ khí mà mình cần, và Sloane khóa chiếc xe Suburban lại. Khi Dex vừa mới quay người đi thì Sloane đã túm lấy cổ áo của Dex, kéo anh lại sát về phía gã. Dex cười với gã, tựa như đang muốn hỏi gã xem có chuyện gì muốn nói với anh.
"Cậu phải cẩn thận. Nghe rõ không?" Dex gật đầu, và phần mũ bảo hộ của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau. Ngực Sloane như thắt lại khi gã nhìn thấy nụ cười ấm áp trên gương mặt của Dex. "Được rồi. Đi xử bọn chúng nào." Sloane đi phía trước Dex, khẩu súng trường luôn nắm chắc trong tay khi gã tiến gần về phía tòa nhà và rẽ vào một góc ngoặt trên phố Washington. Có ai đó hét lên và những người đi đường khác bắt đầu bỏ chạy, nhưng Sloane chẳng hề để ý đến sự náo động đó. Gã di chuyển dần về hướng đường hầm, Dex theo sát đằng sau gã. Bên trong rất tối, ánh sáng duy nhất ở chỗ này chính là từ những bóng đèn LED màu đỏ gắn bên trên những cánh cửa garage. Bên phía tay trái là ba cánh cửa sổ với những thanh chắn chống trộm, tất cả những cánh cửa khác đều đã bị khóa kín. Nhìn bề ngoài, dường như một số là kho chứa hàng hóa, còn số khác là các khoang lưu trữ. Về phía bên phải của con phố là một chiếc xe tải màu trắng đang đậu ở ngay đằng trước một cánh cửa garage đã đóng kín. Xung quanh hai người chẳng hề có một chuyển động nào khác ngoài sự im lặng đầy chết chóc.
Sloane chuẩn bị băng qua con phố để quan sát kĩ hơn thứ giống như là một lối vào phía bên hông thì đột ngột những âm thanh ầm ầm như sấm do va chạm vào bề mặt kim loại vang vọng khắp trong đường hầm khiến cho gã dừng lại giữa chừng. Lần lượt, từng cánh cửa garage xung quanh họ đều nhất loạt được mở ra, và rất nhiều kẻ được trang bị vũ khí đầy đủ, mặc áo giáp chống đạn xuất hiện từ trong các góc tối.
"Nấp ngay!" Sloane ra lệnh, túm chặt lấy Dex và kéo anh về phía sau của chiếc xe tải khi những tiếng nổ súng vừa mới vang lên. Đạn oanh tạc khắp xe tải, các cửa sổ vỡ nát tan tành, vô số các mảnh kính vỡ nhọn hoắt bắn ra tứ phía như mưa. Những khối gạch từ bức tường của tòa nhà ngay bên cạnh họ văng ra và nát vụn thành bụi. Sloane nhấn vào nút nhỏ của thiết bị liên lạc gắn trên áo vest của gã. "Đội Thanh trừng Delta, tiến vào đi."
Giọng nói trầm thấp của Maddock vang lên thông qua thiết bị liên lạc đã giúp ông che đậy đi được ít nhiều sự lo lắng của mình. "Vị trí của cậu ở đâu?"
"Đây là một cái bẫy. Bọn chúng đã đón lõng sẵn ở đây rồi. Tôi đoán chừng có khoảng hơn mười người được trang bị vũ khí hạng nặng, nhưng có thể còn nhiều hơn cả số đó nữa. Chúng tôi bị đột kích rồi. Mấy người đang ở chỗ quái nào thế?"
"Còn cách chỗ cậu tầm 10 phút di chuyển nữa."
"Được rồi. Chúng tôi sẽ cố trụ lại và câu thêm giờ."
"Đã rõ."
Sloane nhích người về phía đầu trước của chiếc xe tải, nhìn liếc qua lớp vỏ bọc bảo vệ bên ngoài của bánh xe. Một viên đạn bắn thẳng vào chiếc mũ bảo hộ của gã khiến gã bị giật ngửa mình ngã ra sau. Gã chuẩn bị phản kích lại thì đột nhiên cánh cửa cuộn của garage ngay bên phía tay phải họ được kéo mở lên. Gã chĩa thẳng khẩu súng trường của mình về phái đó, Dex phòng vệ ở ngay sau lưng gã, nhưng chẳng hề có một ai xuất hiện cả. "Không ổn rồi."
"Chúng ta làm gì tiếp đây?"
"Nếu như cứ ở mãi ở ngoài này thì chúng ta chết là cái chắc. Tôi sẽ bọc hậu cho cậu. Sẵn sàng chưa?"
"Được rồi."
"Đi ngay!" Sloane lao ra từ phía sau chiếc xe tải, nhắm bắn thẳng vào những kẻ đang phục kích bên ngoài. Bọn chúng liền lập tức tìm chỗ ẩn nấp, nhưng Sloane đã bắn trúng vào chân của hai kẻ trong số đó khiến chúng ngã quỵ xuống mặt đất, những tiếng kêu gào đau đớn không ngừng vang lên. Sloane bám sát ngay phía sau Dex, liên tục bắn trả, cho tới khi gã đã vào được bên trong garage, hoặc ít nhất thì đó là những gì mà gã nghĩ. Đây thực sự là một kho lưu trữ rất lớn, được xây dựng dọc theo chiều dài của tòa nhà, chia thành từng khoang nhỏ hơn và được chống đỡ bằng rất nhiều những cột trụ bê tông. Ở đây có vô số thứ, từ các khung giường gỗ cho tới những kệ kim loại, các mô hình ma-nơ-canh thường thấy ở các cửa tiệm bán hàng, các loại đồ dùng trang trí cho ngày lễ, những bảng chỉ dẫn đã cũ và cả các dụng cụ dọn dẹp vệ sinh.
"Đi nào, chúng ta có thể tới nấp đằng sau chỗ kệ kim loại kia." Dex tiến về phía trước, Sloane theo sau anh, những tiếng súng vẫn không ngừng vang lên ngay đằng sau lưng họ. Hai người chạy nhanh tới một khoang lưu trữ, một mớ dây điện đỏ lằng nhằng bỗng lọt vào tầm mắt anh. Anh chết sững, hai mắt trừng lớn khi nhìn thấy một thiết bị nổ C4 được cài vào một trong các cột trụ bê tông.
"Chạy đi!"
Hai người lập tức chạy ngược trở lại chỗ lối vào, tiếng nổ rầm trời vang lên, sức ép từ vụ nổ đè ép Sloane đến không thể đứng vững. Có thứ gì đó rất cứng đập vào người gã, và gã liền bị hất tung ra xa rồi ngã mạnh xuống mặt đất, cả người choáng váng do dư chấn từ vụ nổ gây ra. Hai tai gã ù lên, tầm nhìn trở nên mờ ảo không rõ nét. Gã thở từng tiếng khó nhọc, nặng nề, thân thể đau nhức, run rẩy. Phổi của gã như bị đốt cháy, cổ họng khô khốc, vừa mới thở được vài hơi đã hít vào vô số bụi bặm. Gã ho khan, cố khạc nhổ hết bụi đất ra ngoài, quay đầu nhìn lại, tầm nhìn lờ mờ của gã dần tập trung vào một khuôn mặt dính đầy bụi bẩn.
"Dex." Sloane thở hắt từng hơi, cố gắng chống tay đứng dậy, nhưng cơ thể gã không hề nghe lời gã. Gã ngoái đầu nhìn lại phía sau, và gã liền hiểu được lý do vì sao. Một đoạn cột trụ bê tông đè ngang người gã xuống mặt đất. Một phát đạn bắn ngay sát bên cạnh đầu gã, hất tung một lớp bụi mù, và Sloane liền lách người tránh sang một bên, cố gắng lách xa nhất có thể trong phạm vi cho phép khi vẫn bị đoạn cột trụ đè ép. Từ xa có một giọng nói khô khốc vang vọng lại khắp trong không gian.
"Mấy thằng ngu này, đừng có bắn nó! Tao muốn nó còn sống. Bắt lấy thằng tóc vàng nâu đi."
Tóc vàng nâu? Trời đất, bọn chúng muốn bắt Dex đi. Gã nhất định phải làm gì đó. "Dex." Sloane khàn giọng. "Tỉnh dậy đi. Xin cậu đấy. Dex. Tỉnh lại ngay đi."
Dex rên rỉ, chậm chạp mở mắt ra. "Cái... Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Đứng dậy. Cậu phải đứng dậy ngay. Chạy đi!"
Dù cho cơn choáng váng vẫn chưa tan đi, Dex vẫn phản ứng lại ngay lập tức với sự gấp gáp trong giọng nói của Sloane, anh cuộn người lại lăn sang một bên và run run chống tay đứng dậy. Sloane vừa mở miệng định nói gì đó thì một loạt tiếng súng đã vang lên, hai viên đạn găm thẳng vào lớp áo vest trên người Dex, khiến anh gã gục xuống. Nhưng chiếc kim tiêm nhỏ đang găm trên cánh tay của Dex mới là thứ khiến cho Sloane sợ hãi nhất.
"Không!" Đầu Sloane như nổ tung, tầm nhìn của gã trở nên sắc bén vô cùng. Gã vùng vẫy cố gắng đứng thẳng người dậy. "Thằng chó chết nhà mày!"
Dex ho khan, thở dốc không ngừng, cố gắng hít vào nhiều nhất có thể sau khi bị bắn đến choáng váng, cả gương mặt của anh đỏ rực, ánh mắt đầy tơ máu và nước mắt vì bất cứ cái khỉ gì đã lọt vào trong hệ thống hô hấp của anh. Sloane chứng kiến người cộng sự của gã phải cố gắng để vượt qua cơn đau xuất phát từ những viên đạn vừa mới ghim thẳng vào áo vest trên người anh, từ dư chấn sau vụ tấn công khiến cho cơ thể anh không ngừng co giật đau đớn. "Sloane." Hơi thở của Dex rất nặng nề, hai mắt anh dần khép chặt lại.
"Đừng. Đừng mà. Dex!" Sloane điên cuồng với tay về phía trước, mặc kệ cơn đau từ những thớ cơ trên người gã đang không ngừng lan rộng ra. Ánh mắt gã tràn đầy sự khổ sở khi nhìn thấy Dex gắng gượng nghiêng đầu về phía gã, và cả nụ cười khó nhọc như muốn trấn an gã đó của anh. Tên ngốc này. Tại sao đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nghĩ cho gã chứ? "Dex!"
Dồn hết tất cả sức lực còn sót lại của mình, Dex bò từng chút một, những ngón tay của anh lần mò đến chỗ Sloane cho tới khi đầu ngón tay hai người có thể chạm được vào nhau. Sloane siết chặt lấy tay Dex. Vài giây sau, hai người đàn ông xuất hiện, túm cổ áo vest của Dex, lôi ngược anh lên.
"Mày dám làm cậu ấy bị thương! Dex!"
Dex giờ đã ngất đi, cả cơ thể chẳng hề động đậy, để mặc cho hai kẻ nọ lôi mình đi. Sloane nghiến chặt răng, cố gắng trong tuyệt vọng để thoát khỏi khối cột bê tông đang đè lên người gã. Gã nhất định sẽ xé xác từng kẻ một. Bỗng một bàn chân đạp thẳng lên phía sau lưng gã, ép mạnh cả người gã úp sấp xuống mặt sàn xi măng.
"Ôi chao, xem vị vương giả giờ đã suy tàn rồi kìa." Isaac cười khẩy. "Và rồi sẽ sớm thăng thiên luôn thôi."
"Mày định làm gì Dex?" Sloane gầm lên, vùng vẫy muốn túm lấy Isaac, nhưng rồi lại bị hắn ta dùng chân dẫm mạnh lên cánh tay. Gã gào lên một tiếng đau đớn, cả gương mặt nóng rực và đỏ tấy, trong lòng giận đến điên cuồng.
"Tao cũng muốn thứ mà mày muốn ở cậu ấy thôi. Lòng trung thành, tình bằng hữu, sự cống hiến, và tất cả mọi thứ khác vốn mày chẳng hề xứng đáng có được. Sao mày lại làm được hay vậy nhỉ? Làm sao mà mày có thể khiến cho những người tốt đẹp lại thành thật như Dex, như em trai tao trở thành mấy món đồ chơi dơ bẩn trong tay của mày thế? Có phải là do lòng trung thành không? Hay là bởi mày đã dùng cái sự hạnh phúc ảo tưởng đó để mê hoặc họ? Cái sự hạnh phúc mà mày chẳng bao giờ có thể cho họ ấy?" Hắn ta cúi sát người xuống, giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng những từ ngữ thốt ra từ miệng Isaac lại khiến cho Sloane sởn tóc gáy, lòng lạnh toát. "Mày thực sự nghĩ rằng một người như Dex sẽ vẫn muốn ở bên cạnh mày khi cậu ấy phát hiện ra mày là cái thứ gì sao? Rồi cả những điều mà mày đã từng làm nữa chứ?"
Sloane chết lặng.
"Đúng rồi. Tao biết hết tất cả mọi thứ. Em trai tao có thể bị những lời dối trá của mày làm cho mù quáng, và tao cũng đã phải chứng kiến cảnh mày dệt nên sự giả dối đó xung quanh Dex như thế nào, nhưng mà tao vẫn còn cơ hội để cứu cậu ấy. Khi cậu ấy biết được toàn bộ sự thật, cậu ấy sẽ thấy được bản chất thú vật thực sự trong con người mày."
"Có thể, nhưng cậu ấy sẽ không bao giờ trung thành với mày."
"Ồ, rồi sẽ thôi. Tin tao đi, Dex sẽ thuộc về tao, và hai chúng tao sẽ nghiền nát THIRDS chỉ bằng ngón tay cái, sau đó sẽ thống trị thành phố này theo đúng cái cách mà lẽ ra nó phải được áp đặt từ lâu. Đương nhiên, giống loài bẩn thỉu như mày sẽ bị xóa bỏ."
Lời nói của Isaac khiến cho Sloane khủng hoảng thực sự. "Mày đã làm gì rồi?"
"Mày chỉ cần ngồi đó mà xem thôi."
"Tại sao mày không chấm dứt tất cả một lần cho xong đi, Isaac? Chỉ tao với mày thôi, dẹp hết mọi chiêu trò này của mày đi."
"Và rồi lại bỏ lỡ mất cơ hội khiến cho cuộc đời mày trở nên khốn khổ sao? Tao sẽ chờ mày, Sloane ạ. Chờ mày ở chính nơi mọi thứ bắt đầu, dành cho mày, và cho cả lũ bạn thú vật của mày nữa."
Isaac biến mất, và Sloane siết chặt nấm đấm. Gã đang tuyệt vọng. Gã nhất định phải ngăn chặn Isaac lại.
"Sloane? Dex? Hai người ở đâu?"
"Maddock! Ở trong khoang lưu trữ đây!" Sloane hét to bằng tất cả sức lực còn lại của gã. Vài giây sau, cả đội của gã vội vã chạy tới, Ash và Calvin mỗi người một bên nhấc khối trụ bê tông lên. "Dex! Dex bị chúng bắt đi rồi!" Sloane chỉ về hướng mà Isaac đã bỏ chạy, Maddock liền đuổi theo cùng với Rosa, Letty và Cael.
Khi đôi chân của gã đã không còn bị chèn ép nữa, gã chống người lên, và với sự giúp đỡ của Ash, gã đứng dậy. "Isaac bắt Dex đi rồi." Sloane gầm lên, cố gắng đẩy Ash ra khỏi người mình. Trước sự kinh hãi của gã, các thành viên trong đội quay trở lại, nỗi đau đớn trên gương mặt của Maddock đã cho gã mọi đáp án mà gã cần biết. "Không." Sloane lắc đầu. Gã vùng vẫy. "Tôi phải đi." Gã liên tục xô người bạn của mình sang một bên, nổi trận lôi đình khi Ash càng ghìm chặt người gã lại không chịu buông ra. "Cút con mẹ nó đi! Tôi phải cứu Dex."
"Sloane, bọn chúng đi mất rồi." Rosa nói. "Tất cả đã được lên kế hoạch kĩ lưỡng. Mọi thứ đều đã được sắp đặt cẩn thận từ trước rồi."
"Tôi không..." Sloane lại lắc đầu. Gã muốn nói gì đây? Gã không thể mất Dex như gã đã mất Gabe được. Gã không thể để mất Dex. "Tôi phải đi cứu cộng sự của tôi." Giọng nói khản đặc của gã giống như một lời van nài hơn, nhưng gã chẳng hề quan tâm.
"Tất cả chúng ta sẽ cứu Dex." Maddock trấn an gã. "Isaac đã nói gì với cậu? Hắn ta có đưa ra manh mối nào về nơi mà hắn sẽ đưa Dex đến hay không?"
Lời nói của Isaac lại hiện lên trong đầu của Sloane, và rồi mọi thứ lại như sụp đổ một lần nữa.
"Tôi biết hắn ta ở đâu."
~oOo~oOo~oOo~
Sloane lao vào văn phòng của Trung úy Sparks, các ngón tay siết chặt, buông thõng ở hai bên. "Nơi ấy ở đâu?" Gã gằn giọng.
"Xin lỗi, tôi chưa nghe rõ?"
"Cái cơ sở chết tiệt đó ở đâu?"
Trung úy Sparks ghim chặt ánh mắt của bà về phía gã, tay bà che lại bộ phận thu âm của chiếc điện thoại. "Đặc vụ Brodie, hiện tôi đang trao đổi với Cục trưởng Cục Quân sự."
"Đúng lúc lắm." Sloane hầm hầm bước tới và giật lấy điện thoại từ trên tay của bà. "Tôi là đặc vụ Sloane Brodie, tôi cần biết vị trí hiện tại của cơ sở nghiên cứu Thế hệ đầu tiên." Gã nghe thấy tiếng lầm rầm bực mình của Cục trưởng cùng một loạt lời lẽ quan liêu nhảm nhí và cả sự răn đe ở đầu bên kia điện thoại. Sloane chẳng hề nghe lọt được lấy một từ, và gã cũng chẳng thèm quan tâm. "Giờ ông nghe cho rõ tôi nói đây, tên khốn nạn suốt ngày ra vẻ nhà ông, Isaac Pearce đã bắt được cộng sự của tôi làm con tin. Hắn ta cũng đã khống chế được Tiến sĩ Shultzon, và sắp có được những file thông tin liên quan đến Thế hệ đầu tiên rồi. Nếu như ông muốn đình chỉ tôi, ông cứ làm, nhưng tất cả phải để sau khi tôi cứu được người cộng sự của tôi, và cứu cả tên chết dẫm nhà ông khỏi một cơn bão đến từ phía dư luận kia nữa. Giờ thì cái cơ sở khốn kiếp kia ở chỗ nào?"
Sau đó là một khoảng lặng dài, và khi Sloane chuẩn bị gầm lên với vị Cục trưởng người Therian đó một trận nữa thì cuối cùng ông ta cũng nhả ra chút tin tức về vị trí của cơ sở. Sloane cho rằng có lẽ bản thân đã nghe nhầm, nhưng gã biết rõ mình đã nghe được chính xác từng từ một. Chắc ông đùa tôi.
"Đó là vị trí của cơ sở bí mật? Nằm ngay tại giữa trung tâm thành phố Manhattan chết dẫm này? Thưa ông, tôi không có ý muốn xúc phạm, nhưng ông nên cân nhắc lại một lần nữa ý nghĩa của cái từ 'bí mật' là như thế nào, vì tôi đảm bảo nó đéo hề bí mật đâu." Gã ném trả lại chiếc điện thoại cho Trung úy của gã và tức giận đi ra khỏi văn phòng. Gã cất tiếng mà chẳng buồn quay đầu lại. "Tôi sẽ tự nộp đơn từ chức khi tôi quay trở lại!" Gã vội vã tiến về phía phòng họp, tập trung các thành viên trong đội của mình lại, cùng với sự có mặt của toàn bộ Đội Đột kích Beta và Đội Tự hào Beta. Ở bên trong phòng, gã truyền đạt lại cho mọi người các thông tin vừa rồi. Gã nhận thấy vẻ sốt sắng không yên khi Maddock đi đi lại lại ở ngay trước cửa. Sau đó, gương mặt ông nghiêm nghị lại.
"Được rồi, mọi người nghe rõ đây. Lần này là một chiến dịch giải cứu. Ưu tiên của chúng ta là bảo vệ tính mạng cho con tin. Phải giữ được an toàn cho đặc vụ Daley và Tiến sĩ Shultzon, cứu họ bình an trở ra. Đội Thanh trừng Delta, các cậu biết mình có nhiệm vụ gì rồi đấy. Những người còn lại, tôi nghĩ mình cũng không cần thiết phải nhắc cho các cậu nhớ rằng tổ chức cực đoan này nguy hiểm đến mức nào đối với thành phố và cơ quan của chúng ta. Phải tuyệt đối thận trọng khi tiếp cận với cơ sở nghiên cứu đó. Dù xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Isaac Pearce không được phép rời khỏi tòa cơ sở đó, trừ khi hắn bị gô cổ lại hoặc bị nhét vào túi xác. Hiểu rõ chưa?"
"Đã rõ, thưa sếp!"
"Vậy triển khai ngay lập tức!"
Ít phút sau, tất cả mọi người đều ngồi trong sự im lặng đầy áp lực ở trong khoang sau của BearCat, ai nấy đều lặng lẽ khi chiếc xe dần di chuyển trong thành phố Manhattan. Sloane không thể nào ngăn cản bản thân nghĩ tới trường hợp xấu nhất. Nếu như bọn họ đến quá trễ thì sao? Nếu như gã lại mất Dex giống như gã đã từng mất Gabe? Gã có thể gánh vác được chiến dịch này hay không đây? Isaac đã làm ra chuyện gì với Dex rồi? Không bao giờ Isaac lại tin rằng Dex sẽ tự nguyện đầu quân cho hắn ta cả. Sloane nhanh chóng đẩy hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình. Dex cần gã. Gã nhất định phải giữ cho bản thân tỉnh táo. Khi chiếc BearCat băng qua các con đường trong thành phố, Ash ngồi ở bên cạnh gã, cất tiếng.
"Tôi không thể tin nổi bao lâu nay cơ sở nghiên cứu đó vẫn ở nguyên chỗ ấy.'
Rosa kiểm tra lại băng đạn trong khẩu Remington của cô trước khi tiếp tục làm tương tự với loại vũ khí khác. Toàn đội không thể nào đánh liều dù chỉ là một khả năng nhỏ nhất được, bởi mọi thứ lúc này đều tràn ngập nguy cơ. "Mọi người có nghĩ rằng THIRDS đang cố gắng che giấu cơ sở đó ở địa điểm chẳng ai ngờ tới nhất không?"
"Tôi cũng không biết là họ đang nghĩ cái quái gì nữa, có thể họ đều tin rằng địa điểm đó là bí mật và chẳng một ai có khả năng để xâm nhập vào bên trong cả." Ash lầm bầm. "Cũng ngu ngốc giống hệt như việc họ tin tưởng vào mọi cơ sở bí mật khác cho tới khi các cơ sở ấy bị ai đó đột nhập vào. Bí mật cái đéo gì."
Ngay khi họ vừa mới yên vị trong BearCat thì liền nhận được liên lạc từ phía Trung úy Sparks, bà báo với họ rằng cơ sở đã bị đột nhập từ trước. Là do có nội gián bên trong. Đó cũng chính là lý do vì sao bên phía THIRDS không nhận được bất kỳ cảnh báo nào. Lý do họ biết được việc cơ sở bị khống chế là do chính bản thân Isaac đã bật chuông báo động lên. Sloane không mấy bất ngờ. Nếu như Isaac có thể thành công trong việc ép Tiến sĩ Shultzon phải hợp tác bằng cách đe dọa đến gia đình của ông ta thì Sloane chẳng nghi ngờ gì về việc hắn ta sẽ áp dụng những chiến thuật tương tự để xâm nhập được vào mạng lưới an ninh. Themis đã xác nhận có rất nhiều những nhân viên an ninh với quyền truy cập cá nhân ở cấp cao đều có gia đình của riêng mình, thậm chí là con nhỏ. Isaac chẳng phải là kẻ sẽ mù quáng lao vào mưa bom bão đạn và mong rằng mọi thứ sẽ tự động được giải quyết ổn thỏa. Hắn ta đã lên kế hoạch rất kĩ lưỡng, ẩn nấp không để bị phát hiện ra, và khai thác tất cả những điểm yếu. Sau đó, hắn ta mới thong thả lộ diện.
Cơ sở nghiên cứu Therian Thế hệ đầu tiên được đặt tại Phố Tây 71, đi qua một cửa hàng bán đồ cổ Sokol và Trung tâm Nghiên cứu Y dược của trường Đại học Cornell. Cơ sở là một tòa nhà màu xám với những chi tiết phụ tối màu, có tổng cộng 8 tầng, mỗi tầng thiết kế 7 cửa sổ lớn phản chiếu một chiều (trừ hai tầng cao nhất của tòa nhà, mỗi tầng chỉ lặp đặt 3 cửa sổ),một khu đỗ xe, và một loạt các cánh cửa bằng thủy tinh cỡ lớn. Không có số địa chỉ, không có biển báo hiệu, không có bất cứ thông tin nào. Thật là khiến người ta phải sởn tóc gáy khi biết được rằng ngay trong chính cái vẻ tầm thường của tòa nhà này lại là nơi ẩn chứa tất cả những nghiên cứu, thí nghiệm, thử nghiệm được tiến hành trực tiếp trên người của nhiều đứa trẻ Therian. Có biết bao nhiêu sinh mạng đã bị biến đổi, bị hủy hoại và rồi cũng được cứu rỗi. Chỉ nhìn vào cơ sở này thôi là đã khiến cho Sloane cảm thấy ghê tởm rồi. Sau bao nhiêu năm cố gắng chôn vùi tất cả kí ức về nơi này, giờ đây chúng lại trườn bò quay trở về với gã, thậm chí còn sống động hơn bao giờ hết.
"Này, anh có ổn không?"
Sloane nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Cael, và gã vừa mới có ý định trả lời lại, tin rằng người đồng đội trẻ này là đang nói chuyện với gã; nhưng khi gã quay người sang, gã nhận ra rằng thực chất Cael đang trò chuyện với Ash. Gương mặt của Ash trắng bệch, ánh mắt của anh ta xuyên qua tất cả mọi người, nhìn chằm chằm về phía tòa nhà.
"À, ừ, anh..." Ash lắc đầu, những từ ngữ tiếp theo trôi dạt vào hư không. Khỉ thật, Sloane đã không hề nghĩ đến việc quay trở lại nơi đây có thể ảnh hưởng như thế nào với Ash. Sloane nở một nụ cười trấn an với Cael và kéo người bạn của mình về phía sau của chiếc BearCat, tránh khỏi những ánh mắt soi mói đang hướng về phía hai người họ.
"Này, cậu nhìn tôi đi." Gã giữ lấy hai bên má của Ash, ánh mắt hai người đối diện với nhau. "Không sao hết. Những người đó không thể làm chúng ta tổn thương được nữa. Mọi thứ giờ đã khác rất nhiều rồi. Hai ta không còn là những đứa trẻ yếu ớt của ngày đó nữa." Ash gật đầu, nhưng Sloane vẫn có thể nhìn thấy vẻ lưỡng lự và sợ hãi trong ánh mắt của người bạn gã. "Ash, cậu làm được mà. Tôi cần cậu, bạn tôi. Tôi cần cậu giúp tôi cứu Dex trở lại. Tôi sẽ không thể nào có được ngày hôm nay nếu như không có cậu ở bên cạnh tôi. Tôi xin cậu đấy."
Sau cùng, Ash ngẩng đầu lên nhìn vào Sloane, thực sự nhìn thẳng vào mắt gã, biểu cảm trên gương mặt anh ta trở nên rắn rỏi. Ash hít vào một hơi thật sâu, rồi gật đầu. "Được rồi, vào đó và cứu người cộng sự của cậu ra nào."
Sloane nở nụ cười. Hai người bọn họ ôm chặt lấy đầu của nhau, áp sát lại, trán chạm trán, giống hệt như những gì mà cả hai thường vẫn làm khi còn là những đứa trẻ. Khi ấy, cả hai giả bộ rằng bản thân đều là những người lính quả cảm, là anh em xương máu của nhau. Và giờ đây, họ chính là như vậy.
"Tiến hành thôi." Ash tuyên bố, và rời đi. Anh ta nhảy vào bên trong khoang xe và kéo Cael vào cùng. "Chiếu cấu trúc của tòa nhà này lên cho anh."
Cael trình chiếu một tấm giản đồ kiến trúc 3D của cơ sở nghiên cứu lên. Ít nhất thì cuối cùng Cục trưởng Cục Quân sự cũng hợp tác với bọn họ.
"Em có thể xâm nhập vào hệ thống camera an ninh không?" Ash hỏi, thầm chửi mấy tiếng trong lòng khi thấy Cael lắc đầu.
"Đây là mã hóa thuộc cấp quân sự và Isaac đã chặn hết tất cả các nguồn truy cập từ bên ngoài rồi. Sẽ tốn rất nhiều thời gian mới có thể phá mã và chiếm được quyền điều khiển, nhưng chúng ta không có đủ thời gian đến thế. Em đã thử tiếp cận với mạng lưới của cơ sở, và phát hiện ra có một loạt những lượt đăng nhập thất bại. Ít nhất thì Isaac vẫn chưa thể truy cập được vào bên trong. Đó có thể là thứ duy nhất ngăn cản những file thông tin đó bị công khai trước công chúng."
"Được rồi." Ash nghiên cứu các tầng của tòa nhà. "Chúng ta không biết Isaac có bao nhiêu tay chân ở bên trong cơ sở. Lựa chọn tốt nhất hiện tại của ta lúc này đó là các đội khác sẽ trực tiếp tấn công vào từ tầng một, tiến hành vô hiệu hóa và phân tán lực lượng của đối phương; trong khi đó, đội của chúng ta sẽ đột nhập vào từ tầng cao nhất, thông qua phần mái nhà. Các đội phụ trách tầng một sẽ sử dụng một loạt các loại vũ khí không gây chết người để khống chế và khiến đội hình của kẻ địch bị rối loạn. Bom choáng, bom khói, súng phóng lựu đạn hay gì cũng được. Ngay sau đó, các đội còn lại sẽ xông vào và cùng một lúc chiếm lấy những tầng còn lại. Đội Thanh trừng Delta sẽ xâm nhập vào cơ sở từ vị trí này." Ash chỉ vào một tòa nhà khác nằm ngay bên cạnh cơ sở nghiên cứu. "Cửa sổ tại tầng 9 của tòa nhà này mở về hướng ngay bên trên tầng mái của tòa cơ sở nghiên cứu. Ở đây có một cánh cửa và một lỗ thông hơi dẫn vào bên trong cơ sở. Nếu như may mắn, chúng ta có thể đột kích bất ngờ và tóm gọn tất cả bọn chúng một lượt."
"Được rồi, các đội. Chuẩn bị tiến hành theo kế hoạch." Sloane chạm vào thiết bị liên lạc của mình. "Sếp có đó không?"
"Nghe rõ cậu rồi. Đội Đột kích Beta và Đội Tự hào Beta đang di chuyển tới vị trí để chuẩn bị xâm nhập vào từ cửa trước. Họ sẽ đợi hiệu lệnh của cậu."
"Tôi hiểu rồi." Sloane cầm lấy chiếc mũ bảo hộ của mình và nhảy xuống khỏi khoang xe tải, các thành viên trong đội bắt đầu lập thành hàng ngũ chiến thuật theo sát ngay phía sau gã. Cael vẫn ở lại trong xe để tiến hành theo dõi quan sát và cung cấp các hỗ trợ về mặt kĩ thuật. Bọn họ đi vòng ra sau của chiếc BearCat, sử dụng những chiếc ô tô đỗ dọc theo con phố làm vật che chắn cho tới khi cả đội tiếp cận được tới tòa nhà bên cạnh cơ sở nghiên cứu. Ở bên trong, các đội khác phụ trách hỗ trợ đang sơ tán mọi người ra khỏi tòa nhà.
Hàng ngũ của Sloane bao gồm Ash, Rosa, Letty và Calvin nhanh chóng tiến lên cầu thang. Họ cần phải đi qua 9 tầng nhà. Vào thời điểm cả hàng ngũ đã lên được tới tầng 9 và ra khỏi khu vực văn phòng, hơi thở của Sloane trở nên nặng nề hơn, gã có thể nghe thấy rõ được từng nhịp thở bên tai mình. Sloane chạm vào thiết bị liên lạc. "Cael, bọn anh đã ở ngay bên ngoài lối thoát hiểm tại tầng 9 rồi. Đi hướng nào tiếp?"
"Rẽ phải, sau đó đi thẳng, rồi dừng ở dãy văn phòng ở bên phía tay phải của anh. Chính là văn phòng nằm ở vị trí trung tâm, được đăng kí dưới danh tính của một người đàn ông tên Trine."
"Rõ rồi." Cả đội nhanh chóng di chuyển qua hàng loạt những dãy văn phòng nhỏ liền kề sát nhau cho tới khi đến được phía đầu cuối của tầng nhà, trước mặt họ là một dãy những văn phòng đóng kín cửa. Họ tìm ra văn phòng được định sẵn trong kế hoạch, Sloane đứng sang một bên, Ash dùng phần vai của anh ta húc mạnh vào cánh cửa khiến cánh cửa giật mở tung ra. Cửa sổ của văn phòng này khá lớn, đủ để tất cả bọn họ có thể chui lọt qua. May mắn cho bọn họ rằng cửa sổ không hề khóa, cho nên sẽ không cần thiết phải tiếp tục phá cửa. Chỉ mất có vài giây ngắn ngủi để bọn họ có thể lên tới được mái nhà và tiến thẳng về cánh cửa của cơ sở nghiên cứu. Chẳng mấy bất ngờ, gã nhận ra cánh cửa này đã bị khóa.
"Calvin. Phá cửa đi."
Sloane chạm vào thiết bị liên lạc. "Thưa sếp, chúng tôi đang chuẩn bị đột nhập vào bên trong. Hãy ra hiệu cho các đội khác tiến vào đi."
"Đã rõ. Tất cả các đội, tiến công!"
Sloane để cho Trung sĩ của gã cùng với tất cả các đội khác thuộc Đơn vị Alpha chịu trách nhiệm khống chế các tầng của cơ sở nghiên cứu, gã quay sang đánh tín hiệu cho Calvin. Gã lùi lại về phía sau khi Calvin mở chiếc balo của cậu ta, lấy ra hai thiết bị kích nổ và gắn vào bên trên phần bản lề của cánh cửa. Mọi người liền lập tức tản ra, nấp vào đằng sau của bức tường bê tông. Giọng nói cảnh báo của Calvin vang lên rõ mồn một.
"Chuẩn bị kích nổ!"
Một tiếng nổ lớn bùng lên, tiếp đó là hàng loạt tiếng va đập ầm ầm của kim loại lăn lóc, văng ra khắp phía trên tầng áp mái. Sloane lao nhanh tới, kiểm tra thật kĩ tình hình xung quanh trước khi tiến về phía cánh cửa. Gã dẫn các thành viên khác của đội bước vào bên trong lối đi tối om, lòng không ngừng hy vọng gã sẽ tìm được người cộng sự của mình ở phía cuối của con đường, vẫn còn sống, vẫn còn bình an.
Cố lên Dex, hãy đợi tôi. Cậu nhất định phải gắng gượng được. Tôi xin cậu.
~oOo~oOo~oOo~
Ngực anh đau quá.
Dex rên rỉ một tiếng, cuộn người về phía trước. Cổ họng của anh khô khốc, đầu lưỡi hơi sưng lên và tê rần, cả cơ thể của anh đau đớn từng cơn cứ như là có kẻ nào đó vừa mới dùng một cây gậy bóng chày táng thẳng vào người anh. Nhưng đau nhất vẫn là ở trước ngực. Đến hít thở thôi cũng thấy đau rồi. Tay anh cũng đau. Mà sao tay anh lại đau được? Anh vừa mới định đưa tay lên chùi qua mặt thì liền đã biết ngay nguyên nhân vì sao. Hai tay anh bị kéo ngược ra phía sau lưng, trói rất chặt. Anh mở mắt ra, phải nháy mắt lấy vài lần để chờ cho cơn choáng váng đi qua hết. Anh rất buồn nôn, đầu óc chuếnh choáng, và cảm thấy cực kỳ tệ hại. Nhìn qua một lượt không gian xung quanh mình, anh không khỏi bất ngờ khi nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng màu trắng trống không, chẳng hề có bất cứ thứ đồ vật nào khác ngoài một chiếc giường bệnh lớn. Anh đang ở chỗ quái quỷ nào thế này? Anh lục lọi lại trí nhớ một hồi. Điều cuối cùng mà anh nhớ được đó là khi anh đang ở cùng với Sloane, gã bị thứ gì đó đè lên người, không ngừng hét về phía anh bảo anh hãy chạy ngay đi.
"Cái mẹ gì thế này?" Anh ngồi thẳng dậy, xuýt xoa một tiếng, cổ họng khản đặc khi các mảnh kí ức dần được lấp đầy.Mẹ kiếp, anh bị bắn đến ba phát vào ngay giữa ngực áo vest. Chẳng trách ngực anh lại đau như muốn lấy mạng anh luôn vậy. Anh còn nhớ lại được một số chi tiết khác nữa. Là thuốc. Anh đã bị tiêm thuốc. Có kẻ nào đó đã bắn kim tiêm có chứa thuốc mê vào bên cánh tay anh.
Isaac.
Thằng chó đẻ đó. Hắn ta là kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện. Anh nhìn xuống người mình, trong lòng lại không ngừng chửi rửa Isaac thậm tệ hơn. Thằng khốn đó đã lấy hết trang thiết bị vũ khí trên người anh rồi. Tất cả mọi thứ từ chiếc thắt lưng của anh, cho đến vũ khí hỗ trợ, túi chiến thuật và cả bộ áo giáp bảo hộ nữa. Hắn ta chỉ để lại mỗi chiếc áo lót đen cùng với chiếc quần chiến thuật trên người anh. Đến đồng hồ của anh mà bọn chúng cũng lột nốt xuống. Đó là đồng hồ mà Tony đã tặng cho anh đấy. Bọn khốn nạn này.
Dex không hề biết hiện tại anh đang ở đâu. Tất cả những gì mà anh biết được đó chính là anh không thể tiếp tục ở lại chỗ này rồi ngồi chờ cho Isaac đến túm cổ lôi anh đi. Nếu như anh định trốn khỏi nơi đây, thì anh nhất định phải hành động thật nhanh chóng. Không biết chắc được anh có đang bị theo dõi hay không. Anh hơi hạ thấp đầu mình xuống, cẩn thận quan sát kĩ hơn cả căn phòng, cố tìm ra vị trí có thể thoát thân, cân nhắc một lượt cánh cửa trước và thấy rằng đó chẳng phải lựa chọn sáng suốt gì. Anh thử kiểm tra độ thít trên cổ tay mình và kìm lại nụ cười. Là dây zip. Bọn chúng dùng băng keo để trói cổ chân anh. Mấy món hàng chết dẫm. Anh nhắm mắt lại, bắt đầu âm thầm tính toán. Anh làm được mà. Đương nhiên là sẽ đau đến đéo thể nào chấp nhận được, nhưng một là làm, hai là chết.
Anh đứng dậy, gập người lại và hạ thấp cánh tay xuống. Anh phải mất đến vài lần thất bại, nhưng đến lần thứ ba, sợi dây zip đứt toạc ra. Anh nhanh chóng cúi người, tháo lớp băng dính quấn quanh cổ chân ra. Ngay khi anh xử lý xong đoạn băng dính, anh liền lao về phía cánh cửa. Bị khóa rồi. Thôi được. Tìm cách khác.
Anh vội quay trở lại phía chiếc giường, cả cơ thể loạng choạng chực ngã vì cảm giác choáng váng cùng buồn nôn ập đến. Anh hít vào từng hơi thật sâu, đứng trụ vững người và đẩy chiếc giường vào sát vách tường. Anh nghiến chặt răng, dồn sức nâng chiếc giường lên, lật lại để chiếc giường có thể đứng vững được trên phần đầu giường lớn bằng kim loại. Anh chỉ mong hành động tới đây không khiến cho anh bị ngã gãy cổ. Anh tiếp tục đẩy chiếc giường về phía vách tường cho tới khi bốn chân giường chạm vào tường, sau đó rướn người lên, nắm lấy hai thanh chắn bằng thép đầu giường rồi trèo lên.
Các cơ bắp trên người anh bị kéo căng ra, một cơn đau nhói chạy khắp toàn thân, cả gương mặt anh nóng bừng lên khi anh cố gắng nhấc cả thân hình khỏi mặt đất. Khi anh lên được rồi, anh cẩn thận đứng vững trên thành giường bằng hai đầu gối của mình, vươn người, tháo rời tấm chắn màu bạc cỡ trung của lỗ thông gió ra. Cũng may là không có một thành viên người Therian nào trong đội bị bắt đi cùng với anh, vì nếu như thế thật thì còn khướt mà cơ thể của mấy người đó mới chui lọt được vào trong ống thông gió này. Ngay cả đến bản thân Dex, anh cũng đã thấy hơi chật chội một chút rồi.
Anh cố hết sức để không làm chiếc giường bên dưới mình rung lắc quá nhiều. Anh đứng dậy, chống hai tay để tạo ra sự thăng bằng. Cả chiếc giường hơi chao đảo, và anh ổn định lại nhịp thở của mình. "Từ từ nào." Ngay khi chiếc giường vững trở lại, anh lại rướn người lên và lách phần đầu vào bên trong lỗ thông gió. Đường ống thông gió này được chia thành hai hướng rẽ. Trong này vừa nóng, vừa chật chội, và còn tối tăm nữa, anh chỉ thấy được một ít ánh sáng le lói nháy lên từ phía đằng xa bên hướng tay phải của ống thông gió. Dex tự dằn lòng mình. "Và Sloane lại còn nói rằng mình đã xem quá nhiều phim ảnh nữa đi." Anh nhấc cả người mình vào bên trong đường ống thông gió, phần từ dưới eo trở xuống lắc lư giữa khoảng không khi anh cố để chui được qua trót lọt. Anh cảm thấy ngực mình như đang bị một chiếc máy kẹp giữ chắc khi bề mặt kim loại của đường ống ép sát vào ngực anh. Anh giơ một tay về phía trước và dồn lực, cơ bắp trên người căng cứng lại và đau đến nghẹt thở. Cuối cùng, sau một khoảng thời gian không khác gì tra tấn, toàn bộ cơ thể của anh cũng đã yên vị bên trong đường ống. Anh cũng hụt hết hơi luôn rồi, tất cả đều là vì cái thứ chết dẫm nào đó mà Isaac đã tiêm vào người anh.
"Nhấc mông đi nhanh nào, Daley." Dex khẽ trầm giọng, anh lại nghĩ về Sloane. Anh nhất định phải tìm về với người cộng sự của mình. Cho dù Isaac đã lên kế hoạch gì đi chăng nữa, Dex chắc rằng Sloane cũng sẽ bị kéo xuống nước cùng. Anh trườn qua đường ống chật hẹp, dần dần tiến về phía trước mặc dù không nhìn thấy được gì rõ ràng. Đột nhiên, có một luồng ánh sáng nhẹ chiếu lên, và anh tạm thời dừng động tác lại, gắng để không tạo ra quá nhiều tiếng động. Nguồn ánh sáng này phát ra từ căn phòng ngay phía bên dưới, và Dex thận trọng trượt cơ thể mình nhích dần lên trong đường ống, hé mắt nhìn xuống qua các thanh chắn. Căn phòng này có màu trắng, nhưng lại khác với căn phòng mà anh vừa mới thoát ra từ trước đó, vì ở đây để đầy các loại dụng cụ thí nghiệm. Có nhiều chiếc bàn chất đủ loại thiết bị đo đạc điện tử, hệ thống lọc, máy ly tâm, dụng cụ thủy tinh, tủ ấm vi sinh, kính hiển vi, bộ trộn và rồi đủ thứ thiết bị các nữa mà Dex không hề nhận ra đó là gì.
Khỉ thật. Anh đang ở trong cơ sở nghiên cứu đó rồi. Bí mật kiểu này thì chẳng mấy bí mật lắm đâu. Có một điều mà anh không thể nào hiểu được. Nếu như cơ sở nghiên cứu này đã bị đóng cửa và dừng hoạt động, vậy thì tại sao tất cả những loại trang thiết bị này vẫn còn ở đây? Chắc chắn còn không hề bị hư hại hay hỏng hóc gì nữa. Mọi thứ đều sáng bóng như mới. Anh lắng nghe thật kĩ xem có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy có người nào khác đang ở trong căn phòng hay không, và khi anh không nghe thấy gì lạ cả, anh cẩn thận đẩy tấm chắn lỗ thông gió sang một bên, nhanh tay giữ lấy tấm chắn trước khi nó rơi thẳng xuống sàn nhà. Anh nhẹ nhàng đặt tấm chắn vào bên trong đường ống ở ngay phía trước anh và từ từ thò đầu ra bên ngoài. Cả căn phòng không có một ai.
Anh trượt người xuống khỏi ống thông gió, hai chân thả xuống trước rồi sau đó là đến phần hông lọt ra ngoài và cuối cùng hạ thấp người. Anh giữ chặt lấy phần rìa mép của lỗ thông gió, rồi buông tay, cả thân hình rơi thẳng xuống mặt đất, ngã ngửa ra sau. Anh lập tức nhanh chóng đứng dậy, lờ đi cảm giác nôn nao đang dâng lên trong dạ dày của mình. Căn phòng hơi lạnh, và chắc chắn rằng dạo gần đây vẫn được sử dụng rất thường xuyên. THIRDS có biết rằng cơ sở này vẫn hoạt động hay không? Đương nhiên là họ biết. Có ai đó đã phê chuẩn cho tất cả những hoạt động tại cơ sở này.
Dex đi tới chỗ một chiếc tủ ấm vi sinh, mở cánh cửa bằng thủy tinh ra, phát hiện ra rất nhiều những chai, lọ thủy tinh nhỏ có đề tên của những loại chất hóa học và thuốc mà trước đó anh chưa từng nghe đến bao giờ. Điều mà anh nhận ra đó chính là tất cả những loại chất lỏng này đều có thời hạn sử dụng của nó, và trong năm tới đây là sẽ hết hạn. Thứ làm anh cảm thấy khó chịu không kém gì khi biết được rằng cơ sở nghiên cứu này vẫn còn trong trạng thái sử dụng đó chính là chiếc ghế tựa với đủ thứ móc khóa được đặt ở một góc của căn phòng. Anh nhất định phải thoát ra khỏi chỗ này, và phải tìm được những file thông tin về Thế hệ đầu tiên. Nhất định các file đó chỉ ở gần đâu đây thôi. Suy nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu thì anh liền đã chú ý tới một chiếc máy tính bảng đặt ở trong góc phòng. Anh vội chạy qua đó và phát hiện ra nó đang được kết nối với một ổ cứng ngoài. Anh nhấn vào màn hình, sau đó hít vào một hơi thật sâu.
Màn hình đen loáng dần hiện lên với hàng loạt hàng thông tin cá nhân. Một cái tên thu hút sự chú ý của anh. Sloane Brodie. Đây là các file về Thế hệ đầu tiên. Anh nghiên cứu kĩ ổ cứng một hồi, thấy rằng không có dấu hiệu gì cả, nhưng dựa theo số seri, cùng với những thông tin được lưu trữ trong ổ đã chứng minh rằng đây chính là một trong số các tài sản của THIRDS. Có vẻ như Isaac đã chuyển tất cả những dữ liệu trong này sang thiết bị cá nhân của hắn ta. Có một chiếc vali bảo mật nhỏ đặt ngay bên cạnh chiếc máy tính bảng, và Dex liền giật ngay lấy. Có vô số cửa sổ thông tin đang mở trên máy tính bảng, anh ấn thử vào một số cửa sổ, trái tim như nhảy thẳng lên cổ họng. Đó đều là các kết nối trong mạng lưới và những đường dẫn thông tin. Anh cảm thấy nhẹ lòng khi nhìn đến dấu "X" đỏ chót to đùng trên màn hình. Có vẻ như Isaac vẫn đang gặp rắc rối với việc truy cập vào mạng lưới của cơ sở, điều đó có nghĩa là hắn ta vẫn chưa thể chuyển được bất cứ file thông tin nào sang thiết bị cá nhân của hắn. Anh tháo giác nối của ổ cứng ra, tắt nguồn chiếc máy tính bảng và nhét vào chiếc vali bảo mật, rồi sau đó cất vào trong phần túi khóa trên chiếc quần chiến thuật của mình vốn được thiết kế để giữ một tấm chống đạn. Anh cất ổ cứng sang một bên túi khác. Giờ thì anh phải mau chóng cuốn gói ra khỏi chỗ này. Nếu như chiếc máy tính bảng được để ở đây thì nhất định Isaac sẽ không ở đâu xa được.
Anh lẻn về phía cánh cửa đang đóng kín của phòng lab và hé mắt nhìn qua cửa sổ. Tầm nhìn của anh bị hạn chế giữa một hành lang có quá nhiều ánh sáng. Anh thử lắng nghe nhưng không phát hiện ra động tĩnh nào cả. Anh cẩn trọng xoay tay đấm cửa và từ từ đẩy cánh cửa ra bên ngoài. Khi không có gì xảy ra cả, anh liền lách người ra khỏi phòng. Anh vừa mới quay người lại thì đã ăn ngay một cú đấm móc vào thảng dưới cằm khiến cho cả người anh đâm sầm vào bức tường trên hành lang. Anh nhanh chóng chèn ép cơn choáng váng lại, tránh khỏi bức tường sau lưng và thủ thế, chỉ vừa kịp để chặn lại một cú đấm vào mạn sườn của anh. Anh giữ chắc hai tay gần cơ thể, khóa cú đấm lại, siết chặt các ngón tay để ngăn lại những cơn đau rần rần và cả sự chuếnh choáng đang lan rộng khắp cơ thể do tác dụng của thuốc. Anh trả đòn bằng một cú đấm thẳng về phía kẻ tấn công anh – một tên to khốn to con, người đầy cơ bắp chắc nịch cỡ ngang ngửa Ash, nhưng vẻ bề ngoài lại cục mịch, không được đẹp trai như Ash, mà anh phải thú thực là tên này xấu đến ma chê quỷ hờn.
Dex móc một cú đấm từ bên phải vào dưới cằm của tên nọ, nhưng rồi lại bị hắn ta gạt đi nhẹ bơ như đuổi một con ruồi nhặng. Anh gầm lên, áp sát hắn ta, thúc cùi trỏ vào bên mạn sườn hắn; đúng lúc này, tên khốn mắt híp nọ kẹp một tay xuống, giữ chắc lấy cổ tay của Dex. Hắn ta túm nốt tay kia của anh và dùng đầu mình đập thẳng vào mặt anh. Không khác gì như bị đập thẳng mặt vào một bức tường bê tông vậy. Dex loạng choạng ngã xuống đất, tên to con kia chồm lên đè lấy anh, đấm tiếp một cú vào giữa mũi anh, máu văng tung tóe. Anh choáng váng, hít vào từng hơi khó nhọc, nhưng anh không bao giờ muốn bó tay chịu trói, liền đấm thẳng vào bộ phận nhạy cảm giữa hai chân của hắn ta. Hắn gập người lại, gầm lên một tiếng đầy đau đớn dữ tợn, và Dex dồn hết sức vào nắm đấm, đánh thẳng một cú vào ngay giữa cằm. Hắn ta chật vật ngã sang một bên, Dex ngay lập tức lồm cồm bò dậy, hai đầu gối tê rần đến suýt chút nữa đã khuỵu sụp xuống. Anh chới với, nhưng rất nhanh đã cố để ổn định lại cơ thể, dựa người vào bức tường, thở gấp từng nhịp. Người anh run rẩy, đau đớn, anh đưa tay quẹt đi vệt máu trên mũi mình.
"Dex, chuyện gì xảy ra ở đây thế này?"
Cả người anh căng cứng, quay đầu sang thì liền nhìn thấy Isaac đang quan sát anh với vẻ khá bất ngờ, theo sau hắn ta còn có ba tên to con khác nữa. Chết rồi. Dex ép mính đứng thẳng lên, tách khỏi bức tường sau lưng, giữ chắc nắm đấm.
"Nếu như mày nghĩ tao sẽ để yên cho mày xử trí thì đúng là mày còn điên hơn cả những gì mà tao từng tưởng tượng về mày."
Isaac lắc đầu, "chậc" một tiếng. "Dex, tôi không muốn đánh nhau với cậu. Dù cậu tin tôi hay không, thấy cậu bị thương như thế này, trong lòng tôi cũng không thoải mái gì."
Dex thở hắt một hơi, người hơi run rẩy, và rồi nhổ ra một bãi máu. "Thứ lỗi cho tao, tao chẳng tin nổi mày. Mày biết đấy, chỉ bằng việc mày bắn tao, đánh thuốc tao, và sau đó còn sai cả lũ Gollum của mày đến dần tao một trận tơi tả là tao đã không tin nổi mày rồi."
"Gill chỉ đang làm đúng nhiệm vụ của cậu ấy thôi." Isaac nhún vai, đáp lại. "Các quý ông ở đây à, nhờ các cậu hãy vui lòng khống chế đặc vụ Daley này lại trước khi cậu ta lại tự làm bản thân mình bị thương đi."
Thôi xong. Dex vừa quay người định tháo chạy thì ba kẻ lực lưỡng khác đã chặn đứng đường của anh lại. Anh chuẩn bị tâm thế để lâm vào một cuộc chiến khác, trong lòng chỉ ước rằng tình thế này sẽ giống như trong các bộ phim khi những kẻ phản diện chỉ đứng nguyên một chỗ và từng kẻ, từng kẻ sẽ lần lượt nhào lên tấn công người anh hùng. Nhưng đời đâu có như phim. Cả sáu tên cùng lao vào anh một lúc, và cho dù Dex đã được huấn luyện như thế nào thì một mình anh đơn độc vẫn không thể nào là đối thủ của sáu tên vai hùm lưng gấu này, thậm chí cả tình trạng cơ thể của anh lúc này đây lại càng khiến cho anh rơi vào thế yếu. Anh không ngừng phản kháng khi bị bọn chúng nhấc ngược lên khỏi mặt đất, túm cổ lôi trở lại phòng lab mà anh vừa mới trốn thoát ra.
"Mày định làm cái đéo gì?" Dex đấm vào bên mạn sườn của kẻ đang giữ anh, cố hết sức để có thể thoát ra khỏi gọng kìm của hắn, nhưng mọi nỗ lực đều vô dụng. Bọn chúng ấn người anh một cách đầy thô lỗ xuống chiếc ghế và bắt đầu trói chặt anh lại. "Cút mẹ nó khỏi người tao!" Các móc dây siết chặt quanh cổ tay và cổ chân anh. Đầu anh bị túm rồi kéo ngược ra sau, một sợi dây quấn chặt qua trước trán. Đám người kia làm xong việc liền lùi hết ra ngoài. Dex liên tục vùng vẫy muốn thoát khỏi trói buộc, hết kéo, rồi lại giật cánh tay. Không tác dụng gì cả. Tim anh đập loạn liên hồi, anh cố hết sức để có thể dằn nỗi hoảng loạn xuống. Isaac bước tới, đứng ngay bên cạnh anh.
"Mày định làm gì tao?" Dex gằn giọng.
"Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi."
Dex bật cười mỉa mai. "Nói chuyện? Được. Vậy thì nói. Mày muốn nói về chuyện gì? Đội bóng rổ New York Knicks? Tình trạng của nền kinh tế? Hay là về chuyện mày đã mất con mẹ nó não đi đâu rồi?"
Isaac dựng một chiếc ghế lên và đặt ngay bên cạnh Dex. "Tôi muốn nói về cậu."
"Tao?"
"Đúng thế. Tôi nghĩ đã đến lúc cậu cân nhắn tới việc tham gia cùng với tôi rồi."
Dex không thể tin được. Hắn ta đang nói nghiêm túc sao? Hắn ta điên thật rồi à? "Thế đéo nào mà mày lại nghĩ rằng tao sẽ tham gia cùng với mày?"
"Dex, dù cậu có tin hay không, nhưng tôi đang cố gắng để cứu cậu đấy."
"Cứu tao?" Sự quan tâm và dịu dàng trong giọng nói của Isaac khi gã nói chuyện với Dex khiến anh không khỏi bối rối. Chắc đầu của hắn ta bị thứ gì đó đập cho đến lơ mơ rồi à. Và rồi cái sự ám ảnh của hắn về việc phải cứu anh là sao đây? Anh nhất định phải có được câu trả lời cho chuyện này. "Cứu tao khỏi cái gì?"
"Khỏi lũ thú vật đó." Isaac thét lên, đáp lại. "Tôi không thể cứu được em trai mình, nhưng tôi có thể cứu cậu."
Hóa ra mọi chuyện là như vậy, trước nay mọi chuyện vẫn là như thế. Là Gabe. "Mày nghĩ cứu tao sẽ khiến cho mày nhận được sự cứu rỗi khỏi những hành động điên rồ mà mày đã làm với Gabe hay sao?"
Isaac nhảy bật khỏi chiếc ghế nhanh đến nỗi khiến chiếc ghế đổ vật ra sàn nhà, trong ánh mắt màu hạt dẻ của hắn ta chứa đầy sự điên cuồng, giận dữ; từng tiếng nạt nộ của hắn văng tung tóe cùng với cả nước bọt. "Tao không giết Gabe! Là chính lũ thú vật đó đã giết chết em ấy! Là Sloane Brodie đã giết chết em trai tao, và nhất định hắn sẽ phải mục xương dưới địa ngục vì đã gây ra một tội ác như vậy."
"Chính mày đã thú nhận. Là mày giết Gabe. Có thể đó là một tai nạn, nhưng chính tay mày đã đẩy em ấy đến chỗ chết, Isaac. Đừng đổ hết lỗi lầm của mày lên đầu Sloane. Máu của em trai mày đã dính đầy trên tay mày rồi."
Isaac lắc đầu quầy quậy, và hắn ta bắt đầu bước đi. Dex lại tiếp tục vùng vẫy những mong thoát khỏi sự kìm chế này, có thể nới lỏng được gì đó. Chẳng lẽ Isaac thực sự tin rằng nếu như hắn ta "cứu" được Dex thì mọi chuyện đã xảy ra với Gabe cứ như vậy mà biến mất hay sao? "Isaac, mày đang mong chờ điều gì? Mày muốn tao đột nhiên sẽ ngộ ra thứ gì đó trong đầu và rồi sẽ nhìn nhận tất cả mọi thứ theo góc nhìn của mày hay sao? Mày muốn tao sẽ làm hại những người Therian vô tội, đặt bom trong các Trung tâm Thanh thiếu niên ư?"
"Mới đầu thì không phải." Giọng nói của Isaac rất bình tĩnh.
Khỉ thật, Isaac thực sự điên rồi. Dex theo dõi Isaac điều chỉnh lại những móc khóa của chiếc áo vest chống đạn trên người của hắn, dựng chiếc ghế lên, trở lại ngồi xuống ghế như chẳng có gì xảy ra.
"Cậu sẽ bị tạm giữ tại cơ sở chính của The Order trong một khoảng thời gian nữa. Cậu cũng hiểu được bộ não của chúng ta hoạt động như thế nào mà Dex. Con người có thể điều chỉnh được tư duy nếu như tiếp xúc đủ lâu với một môi trường cụ thể. Chỉ cần thời gian thì cậu đã có thể suy nghĩ theo cách của chúng tôi mà thôi."
"Ý mày là giống hội chứng Stockholm?"
*(Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Tuy nhiên, những cảm xúc nói trên của "nạn nhân" hoàn toàn vô lý vì họ đang nhầm lẫn hành vi hành hạ với lòng tốt của kẻ bắt cóc, mặc cho những nguy hiểm mà họ đã phải trải qua. Hệ thống quản lý dữ liệu bắt cóc của FBI ước tính ít nhất tám phần trăm nạn nhân có biểu hiện của hội chứng Stockholm.
Hội chứng Stockholm không những chỉ phát triển ở những nạn nhân bắt cóc mà còn có thể xuất hiện dưới bất cứ ai nằm trong dạng quan hệ "vô cùng thân thiết và gần gũi trong đó một người xúc phạm, đánh đập, đe dọa, hành hạ (tâm lý hoặc/và thể xác) người còn lại." Một trong những giả thiết giải thích sự tồn tại của Hội chứng Stockholm được dựa trên lý thuyết của nhà phân tâm học Anna Freud: Sự đồng cảm của nạn nhân với kẻ hành hạ là cách mà nạn nhân phản ứng với nỗi đau mà họ đang phải trải qua. Bằng cách đồng hóa bản thân với kẻ hành hạ, bản ngã của nạn nhân được bảo vệ. Khi đó, nạn nhân chia sẻ chung những suy nghĩ, thái độ và giá trị với kẻ hành hạ, "tạm quên mất" rằng mình đang bị đe dọa.)
Nụ cười gằn của Isaac khiến cho Dex ớn lạnh tận sống lưng. "Thấy chưa, cậu đã bắt đầu hiểu rồi đấy."
"Mày giết tao luôn đi." Dex rít từng chữ qua kẽ răng. Anh thà chết còn hơn là bị biến thành một con rối trong tay của Isaac.
Isaac thở dài một tiếng vẻ bất lực, hắn ta đứng dậy và nhìn xuống Dex. "Cậu nhắc tôi nhớ lại về Gabe rất nhiều đấy. Em ấy từng rất nhiệt huyết. Nhưng cũng cứng đầu đến khó tin." Những ngón tay của Isaac vuốt ve dọc theo sườn mặt của Dex khiến cho cả người anh căng cứng lại, những thứ trong dạ dày như muốn trào hết ra ngoài, sởn hết da gà. "Em ấy rất đặc biệt, cũng giống như cậu vậy đó." Những ngón tay chậm rãi rờ xuống dưới cằm, rồi đôi môi của Dex. "Rất đẹp."
Hai mắt Dex trợn lớn, lần đầu tiên, anh thực sự cảm thấy sợ hãi. "Isaac..." Giọng nói của anh tựa như nghẹn ngào, và anh nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc. "Đừng làm vậy."
"Tôi xin lỗi, Dex à." Isaac đưa tay xuống và mở bên túi có cất chiếc máy tính bảng ra. "Tôi nghĩ là cậu đang giữ một thứ thuộc sở hữu của tôi." Hắn ta rút chiếc vali nhỏ ra và tiếp tục thọc tay sang túi còn lại để lấy nốt ổ chứng. "Một tay trong đám người của tôi vẫn đang nghiên cứu để chiếm được quyền truy cập vào mạng lưới và chắc cũng sắp hoàn thành rồi. Có hơi chậm hơn so với kế hoạch một chút, nhưng mà không sao. Tôi đã chuẩn bị hết rồi." Hắn ta lắc đầu, vẻ đượm buồn. "Tôi biết là cậu sẽ từ chối tôi. Tôi đã mong là lựa chọn của cậu sẽ khác đi, nhưng tôi biết cũng chẳng khác đi đâu được" Isaac quay lưng rời đi, và Dex điên cuồng vùng vẫy muốn giật tung trói buộc, nhưng cuối cùng vẫn gào lên một tiếng đầy tuyệt vọng khi chẳng có gì xi nhê. Trời đất, Isaac đang làm gì thế kia? Dex có thể nghe thấy tiếng của hắn ta đang lục lọi gì đó đằng sau lưng anh.
"Mày muốn làm gì?"
"Làm những điều mà tôi đã muốn làm từ lâu. Khiến cho người mà cậu yêu phải chịu đau khổ và phá hủy toàn bộ THIRDS. Đương nhiên, chính cậu sẽ giúp tôi thực hiện điều này."
"Tao sẽ không bao giờ giúp mày." Dex gầm lên.
Isaac lại đi tới chỗ chiếc ghế, trong tay hắn cầm theo một ống kim tiêm có chứa một lượng nhỏ chất lỏng trong suốt. "Ồ, nhưng cậu sẽ giúp tôi thôi, Dex à. Chỉ là cậu sẽ không hề nhận thức được điều đó mà thôi."
Đầu kim tiêm cắm thẳng vào trong cổ của Dex, và anh giật ngửa người ra sau, hét lên một tiếng đầy đau đớn, dữ dội, lại như khóc than; trong đó có cả nỗi đau khổ lẫn sự tra tấn khủng khiếp đang lan rộng khắp cơ thể. Anh không hề biết Isaac tiêm loại thuốc gì vào trong người anh, nhưng anh rất hoảng sợ, sợ vì chính những điều sắp tới đây mà anh sẽ phải làm, anh sợ rằng bản thân sẽ làm tổn thương Sloane. Ánh mắt anh mờ dần đi, cơ thể của anh như bị ai đó đoạt lấy, không khí cứ thoát dần ra khỏi lồng ngực, các bắp cơ trên người anh chẳng còn chút sức lực nào nữa. Điều cuối cùng mà anh còn cảm nhận được đó chính là hai hàng nước mắt thấm đẫm hai bên sườn mặt. Rồi sau đó, tất cả những gì còn lại đều trôi vào hư vô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.