Chương trước
Chương sau
Qua bên này để phát triển, tôi nghĩ rằng anh ấy cũng giống như tôi, đang sống trong thế giới ngầm này, làm việc chăm chỉ mỗi ngày …
Chao ôi, làm sao tôi biết mấy người này đều là những con chim sẻ rất có tham vọng? Không ngờ anh ấy lại có thể chịu đựng nỗi tủi nhục và làm ra tất cả những điều này ...”
Đoan Mộc Nam không không tiết lộ bất cứ điều gì cho Dịch Tuấn vì thân phận đặc biệt của anh, chỉ là lần anh bị trúng đạn kia, sợ thân phận của mình sẽ bại lộ, mà Minh Nhất không thể đảm đương nhiều việc, nếu vậy kế hoạch sẽ thất bại nên anh mới tiết lộ một chút, hi vọng cậu ta sẽ làm cánh tay đắc lực cho Minh Nhất.
“Thanh Thanh, anh Nam thực sự không dễ dàng!” Dịch Tuấn khổ sở nói.
“Tôi biết, tôi biết ...” Thanh Thanh khổ sở che mặt khóc, Đoan Mộc Nam không dễ dàng gì, khi cô đọc bức thư kia mới hiểu tất cả mọi chuyện.
“Cố Nguyên Thượng đã đưa Nam đi, tại sao lại không bắt tôi đi cùng?”
“Có lẽ anh ta cảm thấy cô chỉ là phụ nữ, sẽ không uy hiếp được anh ta!”
“Vậy tôi phải làm gì? Anh ta bắt Nam đi hậu quả sẽ như thế nào?” Thanh Thanh lo lắng hỏi.
“Tôi không biết ...” Dịch Tuấn cảm thấy khó chịu trong lòng, Đoan Mộc Nam đã bị Cố Nguyên Thượng bắt đi, có thể làm gì bây giờ mới tốt? Dùng hình bức cung, tính mạng lúc nào cũng có thể nguy hiểm! Nhưng lời vừa ra miệng, cậu ta lại nuốt xuống khi thấy sắc mặt trắng bệch của Thanh Thanh, làm sao cô có thể chịu được chuyện này, chỉ có thể bình tĩnh an ủi.
“Thanh Thanh, chúng ta về trước đi, sau đó lại nghĩ cách, Cố Nguyên Thượng hiện tại không có được thứ anh ta muốn, tôi nghĩ anh ta sẽ không đụng đến anh Nam đâu!”
Thanh Thanh im lặng trong vài giây, và sau đó hỏi, "Còn Minh Nhất và bọn Vân lôi thì sao?"
“Bọn họ cũng bị Cố thiếu bắt đi!”
“Vậy anh? Vì sao anh ta lại thả anh ra?”
Thanh Thanh không muốn nghi ngờ cậu ta, nhưng tình hình bây giờ thật sự rất tồi tệ, những người cô đã từng thống hận, bây giờ lại là bạn bè và người yêu, còn người cô cho rằng là bạn bè, là ân nhân cứu mạng, giờ phút này lại đe dọa tính mạng của người yêu cô! Sự hỗn loạn và bất ngờ này làm Thanh Thanh nhất thời không thể bình tĩnh suy nghĩ được, không còn phân biệt được ai là người đáng tin cậy và ai là người không đáng tin cậy.
Dịch Tuấn kéo áo của mình ra, lộ cần cổ trắng nõn như phụ nữ, trên động mạch cổ có một chấm đỏ chói lóa, giống như một con đom đóm ẩn nấp trong đó!
“Thanh Thanh, đây là quả bom mini mà Cố nguyên Thượng đã cài vào người chúng tôi trước khi mọi người tới, chỉ cần anh Nam kháng cự, Cố Nguyên Thượng sẽ cho nó phát nổ, anh ta vừa mới nổ một người anh em của chúng tôi, anh ta không muốn cô nhìn thấy cảnh máu tanh kia mới muốn cô rời đi, vì điều này mà anh Nam bị bắt, anh ấy cũng là vì chúng tôi ...”
Dịch Tuấn bực bội dùng hai tay ôm chặt lấy mái tóc ngắn của mình! Người này đáng chết ngàn lần, làm những chuyện đáng ghét, cũng không ngờ Cố Nguyên Thượng lại ẩn giấu sâu như vậy!
“Tôi muốn đi tìm anh ta, tôi muốn hỏi vì sao anh ta lại tàn nhẫn như vậy ...” Thanh Thanh không thể tin được hét lên.
“Thanh Thanh, đừng ngốc nữa, anh ta làm tất cả là vì lợi ích của băng đản thần bí kia, không phải là quý nhân ngay thẳng mà cô thường thấy Cố đại thiếu gia, anh ta giờ phút này là một kẻ man rợ làm tất cả để đạt được mục đích mà thôi, cô không thể làm gì anh ta.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Tôi không thể trơ mắt nhìn Nam bị anh ta ...” Cô không dám tưởng tượng sau khi Đoan Mộc Nam bị bắt sẽ bị Cố Nguyên Thượng dùng hình bức cung như thế nào!
“Thanh Thanh, chúng ta về nước trước đi, sau đó tìm ông nội thảo luận một chút, cả thành phố là thiên hạ của ông nội, ông ấy sẽ có biện pháp ...
Dịch Tuấn vây quanh cô, hy vọng cô có thể lên đường càng sớm càng tốt, để cứu Đoan Mộc Nam.
Thanh Thanh nghe Dịch Tuấn nói, trong lòng bàn tay cầm chặt túi thơm đưa cho Đoan mộc nam trước đó!”
Lúc nãy trong đại sảnh, cô ngồi trên đùi anh, anh nghịch nghịch ngón tay cô, viết hai chữ túi thơm vào lòng bàn tay cô, sau đó bảo cô đến giường lớn trên tháp chờ anh, cô biết anh đang nói cho cô vị trí cất giấu túi thơm.
Thứ này đối với anh rất quan trọng, ngoài việc là biểu tượng cho tình yêu của hai người bọn họ thì còn có ý nghĩa gì khác không?
Đột nhiên trong lòng Thanh Thanh chấn động, chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là chứng cứ có thể tiêu diệt Cố Nguyên Thượng?

Lồng ngực Thanh Thanh đập thình thịch, tay cầm túi thơm có chút run rẩy!
“Dịch Tuấn? Có phải Nam đã bị Cố Nguyên Thượng đưa về nước rồi không?”
“Ừm, lúc tôi đi tới đây, bọn họ cũng vừa đứng dậy rời đi!”
“Vậy chúng ta cũng đi nhanh đi!” Thanh Thanh vội vàng nói, cô sợ chỉ cần trễ một chút, Đoan Mộc Nam liền bị Cố Nguyên Thượng hãm hại.
Đoan Mộc Nam bị Cố Nguyên Thượng nhốt vào trong một chiếc xe RV màu đen, anh muốn trốn thoát khỏi đây không phải là không thể, nhưng ngòi nổ trong tay anh ta có thể cướp đi tính mạng của anh em anh bất cứ lúc nào!
Anh không thể bỏ qua những sinh mệnh hoạt bát này, trọng tình trọng nghĩa cũng là nhược điểm mà cũng là ưu điểm của anh, mà Cố nguyên Thượng cũng nhắm chuẩn điều này để ra tay.
Đứng ở đâu đó trong lâu đài cổ, Cố Nguyên Thượng nhìn thấy chiếc xe Dịch Tuấn chở Thanh Thanh đang rời khỏi lâu đài cổ!
Trái tim anh ta như trống rỗng, anh ta để cô rời đi, thật sự không muốn cô nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy, đây là cuộc đấu tay đôi giữa hai người đàn ông!
Nhưng anh ta lại càng sợ để cho cô nhìn thấy bộ mặt tàn nhẫn của mình, anh ta bắt Đoan Mộc Nam vốn có thể đi đến trước mặt cô, nắm tay cô bên cạnh mình, đưa cô đi cùng với anh ta, thế nhưng trong lòng anh ta lại sợ hãi, anh ta không dám đối mặt với cô, vì sợ cô sẽ chất vấn anh ta.
Tại sao anh ta không phải là một thiếu gia giàu có, mà lại là một tên sát nhân nguy hiểm!
Anh ta không tìm được đáp án để trả lời cô nên đành buông tha cho Dịch Tuấn để cậu ta đưa cô trở về!
Mẹ cô không phải vẫn đang hôn mê sao? Cô chắc là đang rất muốn đi gặp bà ấy!
Sau khi ngồi máy bay vài giờ, Thanh Thanh ngồi xe Dịch Tuấn đi thẳng đến nhà của Đoan Mộc Cầu!
Ngay khi xe dừng lại, liền thấy tiểu Trung đang chuẩn bị lên xe để đi đâu đó!
Thanh Thanh vội vàng ra khỏi xe và ngăn cậu ta lại.
Khi tiểu Trung nhìn thấy Thanh Thanh, như một người thân lâu ngày không gặp, vui mừng, hạnh phúc, và rơi lệ …
Nói liên miên không dứt!
“Tiểu Trung, bây giờ tôi có việc gấp cần gặp ông nội, ông nội có ở nhà không?” Thanh Thanh lo lắng hỏi.
“Cái đó, Thanh thanh, ông nội ...ông nội ….” Tiểu Trung ấp a ấp úng không nói ra được.
“Ông nội sao vậy?” Thật sự rất lo lắng.
“Aiz, Thanh thanh, trong thời gian cô vắng nhà, ở nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, phu nhân … bà ấy … Điên rồi ...” Tiểu Trung nhỏ giọng hai chữ điên rồi. “Ông nội cũng không gượng dậy nổi ngã bệnh … bây giờ tôi đang định đi xem ông nội ...” Tiểu Trung bất lực cầm cái gì đó trong tay nói.
Trái tim của Thanh Thanh đột nhiên nguội lạnh!
“Thanh Thanh----” Dịch Tuấn nhỏ giọng kêu lên một tiếng, muốn hỏi cô phải làm sao bây giờ?
“Đưa tôi đi đến chỗ ông nội!” Thanh Thanh trầm giọng nói.
“Được!” Tiểu Trung đáp.
Đi được nửa giờ, xe dừng ở một bệnh viện cấp cao nào đó!
Xe dừng lại, Thanh Thanh vừa mới nhắm mắt lại liền mở mắt ra!

Từ hôm qua Đoan Mộc Nam bị bắt, cô hầu như không ngủ, thần kinh căng thẳng!
Cô muộn một phút, Đoan Mộc Nam sẽ nguy hiểm hơn một chút!
Thanh thanh theo Tiểu Trung vội vàng đi vào phòng bệnh của Đoan Mộc Cầu!
Khi cô bước đến trước phòng bệnh, Thanh thanh nghĩ đến mẹ của cô giờ này vẫn còn hôn mê bất tỉnh, cô thật muốn phân thân thành nhiều người để chăm lo mọi người.
Tiểu Trung mở cửa ra, liền nhìn thấy trong phòng rất nhiều người.
Những người này ăn mặc đẹp và đều là những người ưu tú trong công ty kinh doanh của Đoan mộc gia.
Đám người bên cạnh Đoan Mộc Cầu lúc này chỉ đến với một mục đích, Lâm Kiều Kiều tinh thần không tốt, đã lâu không đến công ty, mà Đoan Mộc Cầu lại bệnh nặng, những cổ đông này trở nên hoảng sợ, Đoan Mộc gia không có người đứng ra quản lý, có thể sẽ đổ vỡ!
Cho nên thừa dịp Đoan Mộc Cầu còn sống, muốn tranh dành một chút lợi lộc.
Nhìn thấy trong nhà nhiều người như vậy, Thanh Thanh lùi lại, lo lắng đi tới đi lui ngoài cửa.
“Tiểu Trung, cha chồng đâu?” Cô đặt niềm hy vọng vào Đoan Mộc Hùng!
“Aiz, Thanh Thanh, cũng không biết lần này nhà ông nội xảy ra chuyện gì? Từ khi Nam thiếu rời đi, những người trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện, ông chủ lần trước bị bắt … ông nội cũng rất tức giận vì chuyện này!”
"Bị bắt? Làm sao vậy?"
“Tóm lại là bị cuốn vào một vụ kiện rất phức tạp, sau khi ông chủ bị bắt, ông nội đã nghĩ biện pháp để dọn đường, nhưng kết quả ...kết quả là ông chủ bây giờ cũng không thể liên lạc với người ngoài được nữa ...”
Cảm xúc trong lòng Thanh Thanh trầm xuống, nỗi buồn vô tận xâm chiếm trái tim cô, lẽ nào ông trời muốn hủy hoại tất cả sao?
Một tiếng la hét từ trong phòng bệnh truyền đến!
“Lão gia, lão gia ...” Quản lý Lương kêu lên!
Nhìn thấy thân thể gầy gò của Đoan Mộc Cầu nằm vô lực trên giường, đầu nghiêng sang một bên, như thể lúc nào cũng có thể rời khỏi thế giới này!
“Mọi người, mọi người về đi, không nhìn thấy lão gia rất mệt sao? lão gia … lão gia ...” Quản lý Lương tức giận nói với mọi người, sau đó quay đầu lo lắng gọi Đoan Mộc Cầu!
Những người này giống như một đám ruồi, vì lợi ích của bản thân, đuổi thế nào cũng không đi!
“Mau gọi bác sĩ!” Quản lý Lương lo lắng hét lên!
Thanh Thanh nghe thấy và lao vào!
Cô úp mặt vào trước ngực của Đoan Mộc Cầu khẽ gọi : “Ông nội, ông nội …. ông nội là cháu, cháu là Thanh Thanh đây!”
Nghe thấy giọng nói, khuôn mặt gầy gò cùng đôi mắt sâu thẳm của Đoan Mộc Cầu mở ra, yếu ớt mà kiên quyết nói:
“Thanh Thanh, Đoan Mộc gia trông cậy vào cháu!”
Đoan Mộc Cầu nói xong, yếu ớt nhắm mắt lại ngủ thiếp đi!
Thanh Thanh cau mày, quay người lại nhìn đoàn người ngày thường cúi đầu gật đầu với ông nội, bây giờ vì lo cho lợi ích của bản thân, cũng không thèm để tâm một chút thân thể già nua của ông ấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.