“Nhìn không ra cô cũng rất nặng nha!” Minh Nhất cõng nửa ngày mới nói được một câu như vậy!
Nala mơ mơ màng màng nghe được, liền mơ hồ nói:
“Tôi sẽ nói cha tôi thưởng cho anh!”
Minh Nhất lại mặc kệ, không để ý đến cô ta, nhưng Nala càng ngày càng lo lắng, dù cả người mê man, cứ cách vài phút lại thì thào một câu:
“Đừng bỏ rơi tôi, tôi sẽ nói cha tôi thưởng cho anh!”
Minh Nhất ướt đẫm mồ hôi!
Cả một ngày dài, anh ấy chỉ dừng lại vài ba lần.
“Mạng của cô vẫn rất có giá trị!” Minh Nhất chế giễu.
“Tôi muốn sống và gặp anh Thành ...”Sau một lúc, Nala nói trong vô thức.
Minh Nhất không biết cô ta đang nói mớ hay đang trả lời anh!
Đứng vững, cố định cơ thể cô rồi đi tiếp!
Thầm nghĩ, cõng cô ta như vậy cũng là tai họa cho anh Thành và Thanh Thanh, chi bằng cho sói ăn cô ta đi cho xong.
Trong lòng nghĩ vậy nhưng vẫn cõng cô ta đi về phía trước!
Khi sắp đến thị trấn, gặp phải một xe công nông, Minh Nhất lấy ra một ít tiền, nhờ họ chở đến trong trấn, mãi đến khuya, bọn họ mới vào được một quán trọ nhỏ!
Minh Nhất không có thời gian nghỉ ngơi, lập tức tìm ám hiệu của Đoan Mộc Nam và bọn Vân Lôi.
Thấy Đoan Mộc Nam tỉnh lại, cuối cùng cũng nhẹ lòng!
Thanh Thanh và những người khác nhìn thấy Minh Nhất đã trở về an toàn, trái tim đang treo lơ lửng của họ nhẹ nhõm hơn!
Lão già tóc quăn thấy Đoan Mộc Nam tỉnh lại, thầm nghĩ chắc họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124129/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.