Bi thương và bất hạnh tràn ngập khắp cơ thể, như bị khoan thủng hàng nghìn lỗ trong đau đau đớn, nhưng một tia hy vọng vẫn được nắm chặt trong tim!
“Nam sẽ không bỏ tôi lại như vậy đâu, anh ấy còn chưa chính miệng nói ra chân tướng với tôi? Anh ấy không thể mang theo ủy khuất lớn như vậy rời đi được ...”
“Ba ngày sao? Mới ba người, mới ba ngày không tìm thấy, tôi có thể tìm ba tháng nữa, ba tháng nữa không tìm thấy, tôi có thể tìm ba năm, tôi cũng có thể tìm anh ấy cả đời … Nhưng tôi không thể rời bỏ anh ấy ...” Thanh Thanh gào khóc thút thít.
“Thanh Thanh, đừng như vậy, tôi sẽ cho người đi tìm, nhưng cô không thể ở đây được nữa, Bố Lặc bá vương không có ở đây, Bố Lặc Ngạc đang dùng hết sức để đối phó anh Nam, hai ngày nay là do hắn ta bị thương nên chưa hành động gì, nhưng khi vết thương của hắn lành lại, lỡ như hắn ta biết anh Nam không ở đây, hắn ta sẽ tấn công bất cứ lúc nào, chúng ta nhất định phải rút lui!”
“Không, Minh Nhất, anh ấy không ở đây, tôi cũng không muốn sống một mình, mọi người có thể đi, nhưng tôi phải đợi anh ấy trở về ...”
Hai người họ quanh đi quẩn lại, hợp hợp tan tan nhiều lần như vậy, nhưng lần này cô hạ quyết tâm không muốn xa anh nữa, dù có chết cũng chết cùng một chỗ …
Minh Nhất không ngờ cô lại cứng đầu như vậy, đang định nói chuyện thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vừa ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124118/chuong-176.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.