Chương trước
Chương sau
Máy móc xoay người nhìn anh ấy, đôi môi khô khốc của Lương Hân Văn nở một nụ cười quái dị và nói:
“Sao? Sợ à?”
Lúc này Đoan Mộc Nam chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Ngôn Thanh Thanh, đỡ cô từ dưới đất lên!
Sau đó anh bước đến bên cạnh Lương Hân Văn, cố gắng tháo sợi dây trên chân anh ấy. Anh nghĩ đã chạy không thoát thì chết chung với nhau luôn!
“Không cần ...” Lương Hân Văn nhàn nhạt nói: “Chính mình còn khó đảm bảo, anh còn muốn cứu tôi sao?”
“Vậy thì cùng chết!” Đoan Mộc Nam nhàn nhạt nói, như đang nói một chuyện bình thường nhất vậy!
“Tôi muốn anh sống ...” Lương Hân Văn nhìn Thanh Thanh “Tôi muốn anh làm thay tôi những chuyện tôi chưa thể làm … yêu cô ấy thật nhiều ...”
Đoan Mộc Nam sửng sốt! Hai người nhìn nhau như anh em đang phó thác điều gì đó!
Đoan Mộc Nam chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Thanh Thanh!
Đúng lúc này Bố Lặc Ngạc đi tới, nghiêm nghị nói:
“Bớt nói thì thầm với tao đi, tờ giấy này là của hai người họ?” Bố Lặc Ngạc không hiểu hai người thì thầm chuyện gì, sợ bọn họ thông đồng mê hoặc Bố Lặc bá vương, đến lúc đó hắn ta lại phí công thêm nữa, bất quá hôm nay phải diệt trừ hết thảy mới được!
Ánh mắt của Lương Hân Văn thay đổi mấy lần, nhìn chằm chằm Minh Nhất nói:
“Tôi nghĩ anh đang suy nghĩ, nhưng Minh Nhất à, anh đúng là lòng tham không đáy, nhiều tiền như vậy còn chê ít … khụ khụ….” Bởi vì nói lớn, Lương Hân Văn ho ra một ngụm máu.
Thanh Thanh muốn chạy đến lau cho anh ấy, nhưng bị Đoan Mộc Nam gắt gao nắm lấy cánh tay, như thể muốn bẻ gãy tay cô!
Minh Nhất trong lòng kinh ngạc, cậu ấy đang muốn giúp mình thoát tội? Nhưng tờ giấy kia ở trên người làm sao cậu ta giải thích?
Bố Lặc Ngạc hiên ngang bước tới gần anh ấy, hung hăng hỏi:

“Đừng nói với ta, mảnh giấy này tự trên thân mày mọc ra nha ...”
“Sao có thể? Đương nhiên là có người đưa cho tao ...” Lương Hân Văn nhếch miệng mỉm cười, mắt đảo qua đám người, những người bị anh ấy nhìn qua trong lòng phát lạnh, sợ bị vu hãm!
Cuối cùng, Lương Hân Văn đặt ánh mắt lên người lão mập, lão mập còn chưa biết chuyện gì xảy ra đột nhiên nghe Lương Hân Văn nói:
“Lão mập, làm ăn với mày đúng là thoải mái … haha ...”
Nghe anh ấy nói như vậy, lão mập bị dọa một trận đổ mồ hôi lạnh chạy tới túm chặt cổ áo của Lương Hân Văn định đánh, nhưng bị Minh Nhất vội vàng ngăn lại:
“Muốn giết người diệt khẩu sao?”
Lão mập đột nhiên nhớ tới Lương Hân Văn đã từng bị hắn ta bắt quỳ xuống, hét to một tiếng:
“Thì ra là mày? Lão tử chỉ bắt mày quỳ xuống vậy mà mày liền bắt lão tử gánh tội lớn như vậy ...”
Vừa gào lên hắn ta đột nhiên cảm giác không đúng, đây không phải thừa nhận đã từng gặp nhau sao?
Cảm thấy lo lắng, vội vàng muốn giải thích:
“Bá vương, tôi, tôi không biết hắn, tôi … tôi thật sự không đưa mảnh giấy đó cho hắn ...”
“Ồ, mày là một thủ lĩnh của nước A, làm sao lại có quan hệ với người ngoại quốc như vậy?” Minh Nhất cố ý hét lên, đám thủ lính náo loạn, phụ họa nói:
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi đều chưa từng thấy hắn ...thế mà lão mập đã gặp qua người ta, nhất định là có vấn đề ...” Đám người vội vàng biện hộ!
Bố Lặc Ngạc nghe thấy đám người bàn tán, tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo của lão mập:
“Mày dám phản bội tao?”

“Ngạc đại nhân, tôi không dám, tôi chỉ gặp hắn một lần, lần đó ngài yêu cầu tôi giám sát Minh Nhất về nước ...”
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt của mọi người đều biến đổi, tiếng bàn tán còn lớn hơn, thì ra là Bố Lặc Ngạc phái lão mập giám sát thủ hạ của thành chủ. Nếu là bình thường thì đây không phải là chuyện gì lớn, vì chuyện này có lẽ mọi thủ lĩnh đều làm trong bí mật, nhưng một dịp như hôm nay lại là một chuyện bất thường!
Đoan Mộc Nam lạnh lùng nói:
“Chẳng trách Bố Lặc Ngạc đại nhân lại cho lão mập bảo vệ Minh Nhất, thì ra là có mục đích khác!”
Bố Lặc Ngạc túm lấy cổ áo tên mập, khớp xương kêu lên rắc rắc, hận không thể ngay lập tức ném tên ngu ngốc này cho sói ăn!
“Bố Lặc Ngạc đại nhân, tôi thật sự không đem mảnh giấy cho hắn, ngài phải tin tôi, tin tôi, xin ngài nhất định phải làm chủ cho tôi, Bố Lặc Ngạc đại nhân ...”
Bố Lặc Ngạc dùng hết sức ném lão mập ra xa, thân thể lão mập nặng nề ngã xuống đất, đau đớn hét lên …
Bố Lặc Ngạc lười để ý đến hắn, túm lấy tóc Lương Hân Văn, hung ác hỏi:
“Mày chuyển hàng đi đâu? Nói!”
Lương Hân Văn bị hắn túm tóc kéo tới cánh tay bị đóng đinh trên ván gỗ, đau muốn ngất đi!
Thanh Thanh đứng một bên, yếu ớt quỳ xuống khóc lóc:
“Không, không …. Buông anh ấy ra!” Dường như nỗi đau của anh ấy đã truyền sang toàn thân cô rồi!
Lương Hân Văn cắn răng, bên tai đều là tiếng khóc của Thanh Thanh, anh ấy chuyển động đôi mắt đầy tơ máu nhìn Thanh Thanh, xé rách cuống họng nói:
“Tao có thể nói, nhưng tao có một điều kiện!”
“Phi, sắp chết đến nơi rồi còn muốn nói chuyện điều kiện với tao?”
“Vậy thì ngay cả khi tao chết, mày cũng không thể biết!” Lương Hân Văn nhắm mắt lại, làm bộ dạng tùy ý xử lý! Anh ấy đã bị hành hạ đến mức này, còn sợ gì chết?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.