Chương trước
Chương sau
Thanh Thanh ra sức giãy dụa, nhưng một cô gái nhỏ bé như cô đối phó với một A Bố to lớn như vậy cũng không gây trở ngại gì cho hắn ta!
Đột nhiên A Bố bị một bàn tay nắm lấy, ấn mạnh đầu hắn ta xuống bàn, Thanh Thanh lăn trên người A Bố xuống, ngã xuống mặt đất, chưa kịp đứng dậy liền cảm thấy có thứ gì đó văng lên mặt!
Cô chật vật đưa tay ra, là một mảng đỏ tươi, nhìn lên A Bố, thấy hắn ta úp mặt trên bàn, hai mắt trừng trợn, trên cổ bị một miếng chén vỡ cắm vào, máu me đầm đìa, giống như một con lợn chết, không nhúc nhích!
Thanh Thanh sợ hãi hét lên!
Hai mắt hoảng sợ mở to ra, nhìn thấy Đoan Mộc Nam đứng thẳng tắp trước mặt, lông mày thanh tú, lãnh đạm toát ra ánh sáng khát máu vừa mới giết người xong. Anh thu tay khỏi đầu A Bố, đổ bình rượu lên tay sau đó lấy khăn tay ra lau sạch sẽ, lúc làm động tác này, anh nhìn chằm chằm vào Ngôn Thanh Thanh.
Thanh Thanh sợ hãi đến mức quên thở, nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, lòng cô cũng lạnh theo, run rẩy hít một hơi. Mọi chuyện diễn ra trong tích tắc, sau vài giây, mọi người đã phản ứng lại, người của A Bố lập tức cầm vũ khí lên chĩa về Đoan Mộc Nam, nếu anh động đậy thì sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ!
Thanh Thanh lo lắng và sợ hãi nhìn xung quanh, rất lo lắng, cô đột nhiên nghĩ ra một việc, cô rất muốn bỏ qua quá khứ, chết chung với anh.
Đúng lúc này, Vân Lôi, Vân Phong vọt tới trước mặt Đoan Mộc nam, dùng súng máy vây quanh anh, mặc dù như thế nếu khai chiến cũng không tránh được đạn, Thanh Thanh khẩn trương nhìn chằm chằm vào hai phe, không biết phải làm sao?
Các thủ lĩnh xung quanh đều chạy tới, bọn hắn không ngờ một người ngoại quốc lại có thể ra tay trên địa bàn của bọn hắn, làm sao có thể bỏ qua!
Người nào cũng muốn băm Đoan Mộc Nam thành tám mảnh!

Đoan Mộc Nam làm như không thấy gì, đi đến trước mặt Ngôn Thanh Thanh, cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô, sau đó ôm lấy cơ thể đang run lẩy bẩy của cô.
Lạnh lùng nói:
“Phụ nữ của tôi cũng dám đụng đến, không phải muốn chết sao?”
Anh nói rất nhẹ, nhưng lúc này hang động đều yên tĩnh, không có tiếng nhạc, không có tiếng người!
Bố Lặc Ngạc nhìn chằm chằm vào anh với ánh mắt đầy sát khí, bí mật đưa tay ra nghĩ sẽ nổ súng vào đám người của anh, hắn biết chỉ cần hắn bắn qua, đám người sẽ đồng loạt giơ súng lên, đến lúc đó có ai biết hắn ta ra tay trước!
Hắn ta nghe lén cuộc nói chuyện của Đoan Mộc Nam và Nala, biết Đoan Mộc Nam yêu một người phụ nữ, vì vậy hắn ta đã dùng hết sức để bắt Thanh Thanh, chính là muốn Đoan Mộc Nam sẽ cứu cô, quả nhiên anh đã ra tay, trong lòng hắn ta cười lạnh một trận, tốn biết bao sức lực không phải vì giờ phút này sao?
Hắn móc một khẩu súng lục trong túi ra, bóp cò, chuẩn bị bắn, lúc này một bàn tay to đột nhiên đè lên tay hắn, hắn kinh ngạc ngẩng đầu lên, là Bố Lặc bá vương!
Hắn ta vội vàng cúi đầu! Bố Lặc bá vương liếc mắt nhìn Bố Lặc Ngạc đầy ẩn ý, rồi đi về phía đám đông đang bao vây Đoan Mộc Nam!
“A Bố bán chủ cầu vinh, hôm nay là thành chủ giúp chúng ta dọn dẹp, địa bàn của A Bố bây giờ mấy vị thủ lĩnh khác cùng quản lý đi, haha … Các anh em đừng để hắn quấy rầy bữa tiệc vui vẻ của chúng ta, tiếp tục vui vẻ nào ...”
Mấy vị thủ lĩnh khác nghe được phân chia địa bàn của A Bố cơn giận giữ đã tan biến, vui vẻ trở lại, vận may trên trời rơi xuống đúng là có thật!

Những người có mặt không bởi vì cái chết của một người mà hỏng tâm tình, ngược lại rất vui mừng vì của cải không cần vất vả tìm kiếm cũng có được!
Ánh sáng tỏa ra khắp nơi trong hang động, tiếng người nói chuyện cười đùa náo nhiệt!
Chỉ có bóng dáng Đoan Mộc Nam lãnh đạm đi qua trước mặt Bố Lặc bá vương, Bố Lặc bá vương nhìn chằm chằm bóng dáng của anh dần dần biến mất trong đám người huyên náo kia! Bố Lặc bá vương lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt dữ tợn cứng ngắc, dưới ánh lửa sáng rực càng trở nên thần bí khó lường!
Vừa nãy khi Đoan Mộc Nam rời đi đã nói nhỏ bên tai Bố Lặc bá vương, nói sẽ giúp hắn giải quyết một chuyện nhỏ.
Bố Lặc bá vương không ngờ rằng anh thực sự dám giết A Bố, kẻ mà hắn ta mong muốn loại bỏ từ lâu! Bây giờ, Đoan Mộc Nam sẵn sàng làm kẻ xấu xa này, thay hắn trừ hại, hắn còn không muốn sao? Chỉ là, tâm tư của hắn mấy ai biết được?
Vậy mà Đoan Mộc Nam có thể xác định tâm tư của hắn, điều này khiến Bố Lặc bá vương cảm giác có chút kinh khủng!
Đoan Mộc Nam xưa nay luôn thâm trầm khó lường, nhưng lại vì một người phụ nữ lại thể hiện ra trước mặt hắn, người này đến cùng có suy nghĩ gì? Bố Lặc bá vương đột nhiên cảm thấy sợ hãi, để một người như vậy ở bên cạnh hắn suốt ngày, điều này nguy hiểm cỡ nào!
Đoan Mộc Nam ở trong trại, anh ôm lấy Thanh Thanh, sau đó nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nhìn cô run rẩy anh cảm thấy xót xa, anh nhẹ nhàng vuốt ve tóc mái ướt đẫm trên trán cô, nhẹ giọng nói: "Vừa rồi có phải bị dọa không?"
Thanh Thanh không thể tin được nhìn khuôn mặt tuấn tú này, đôi mắt đen sâu thẳm của anh lóe lên chút lo lắng và quan tâm, để cô không phát tiết nỗi hận lên anh!
“Em bị bệnh à?” Anh nhìn quần áo bệnh nhân trên người cô, nghĩ mấy ngày cô bị bắt đến đây, chắc chắn cô đã phải chịu nhiều khổ cực!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.