Chương trước
Chương sau
Sau khi Lương Hân Văn rời đi, anh thông qua các loại phương thức để tìm Thanh Thanh, anh nói với Mộng Hạ là việc của cha anh, trong lòng anh hiểu rõ anh đang an ủi cô ta, anh tự nói với chính mình đó không phải là lừa gạt, chỉ là không muốn để cô ta buồn thôi!
Đương nhiên chuyện của cha anh cũng cần phải điều tra, nhưng trước hết phải tìm hiểu Thanh Thanh đang nằm trong tay ai, và lúc này cô đang bị nhốt ở đâu.
Anh bận rộn cả ngày cũng không tìm ra tung tích của Thanh Thanh, thay vào đó, người đưa tin lại nói cho anh biết phạm vi hoạt động của Minh Nhất!
Vào buổi tối, Lương Hân Văn đến một nhà máy bỏ hoang theo manh mối người kia cung cấp, điều này khiến anh suy nghĩ đến đêm hôm cha anh gặp nạn kia, nơi này còn cũ kỹ hơn nhà máy lần trước, anh mang theo súng của cha anh, châm một điếu thuốc nhưng lại sợ bị lộ nên ngay lập tức dập tắt.
Anh đứng trong gió lạnh hơn một giờ, trốn ở một khe hở một bên đống đá, trời rất tối, nhưng ở nơi này có thể nhìn thấy tình huống bên cạnh nhà máy!
Lúc này có một bóng dáng lắc lư đi tới, người này là Minh Nhất.
Lương Hân Văn nhìn chằm chằm vào anh ta, nhìn xung quanh không có người nào khác liền nhảy đến bên cạnh anh ta, tóm chặt lấy anh ta!
Đè anh ta xuống đất, muốn lấy súng ra chĩa vào anh ta!
Không ngờ Minh Nhất phản ứng nhanh hơn anh, hất tay anh ra, nắm lấy ngón tay anh, thuận thế nhảy ra phía sau anh, nhanh chóng móc súng ra dí vào đầu anh!
Lương Hân Văn giật mình, trong lòng cảm thấy rất buồn, không ngờ rằng Lương Hân Văn anh lại vô dụng chết ở đây.
“Lương Hân Văn?” Minh Nhất nhìn thấy khuôn mặt anh dưới ánh đèn rất mờ.
“Đúng vậy, anh có thể bắn!” Anh có chút bất lực nói.
Minh Nhất giữ chặt đầu anh, cảnh giác nhìn xung quanh một chút, sau đó kéo anh đến một chỗ tối!
Nhỏ giọng hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
“Để giết giết!” Lương Hân Văn gầm gừ.

“Tại sao?”
“Anh thật là nhanh quên, anh đã quên chuyện anh giết cha tôi? Hay là anh giết quá nhiều nên không nhớ nổi?”
Minh Nhất buông lỏng tay, như nghĩ đến điều gì đó, thấp giọng nói: “Không phải!”
“Không, làm sao có thể không phải là anh!” Thấy anh ta buông tay ra, Lương Hân Văn duỗi cánh tay ghì chặt Minh Nhất, nhưng Minh Nhất dù sao cũng là một bộ đội đặc chủng, Lương Hân Văn không phải là đối thủ của anh ta, anh ta mạnh mẽ đè Lương Hân Văn lại lần nữa, ôm cổ anh ta nói:
“Cậu cho rằng những gì cậu nhìn thấy là sự thật?”
Lương Hân Văn ngừng kháng cự, suy nghĩ một chút anh hỏi:
“Những gì nhìn thấy chưa chắc là sự thật, vậy Đoan Mộc Nam cũng không giết Mục Thiết Quân thật sao? Hoặc nói cách khác, Mục Thiết Quân dùng tính mạng của mình để cho anh ấy có một ít tín nhiệm của một vài người?”
“Cậu, cậu biết cái gì?” Minh Nhất nghe những lời này cả người chấn động!
“Xem ra anh cũng biết lý do trong đó, hay là anh cũng là một phần trong kế hoạch này?”
“Tôi không biết cậu đang nói gì?” Minh Nhất che giấu nói.
“Thì ra là thế, thì ra là thế … Xem ra suy luận của tôi không sai!”
“Rốt cuộc thì cậu biết cái gì?” Minh Nhất dùng một chút sức chống cùi chỏ vào cổ anh, hung hăng hỏi.
“Biết tất cả, thì sao? Anh muốn giết tôi để diệt khẩu giống như giết cha tôi sao?”
Minh Nhất buông lòng cánh tay nói:
“Tôi đã nói không phải, nhưng nếu như cậu cố chấp, tôi cũng không giải thích quá nhiều!”

“Đó là ai?”
“Cậu đấu không lại hắn!”
“Là Cố Nguyên Thượng sao?”
Minh Nhất nhìn anh, trong lòng hơi ngạc nhiên, vậy mà anh ấy biết nhiều như vậy! Vốn cho rằng hiện trạng ngày đó anh ta là tội phạm giết người không thể nghi ngờ, thế mà anh ấy có thể nghĩ đến Cố Nguyên Thượng!
“Tại sao cậu nghĩ như vậy?” Minh Nhất hỏi, bởi vì anh ta biết Lương Hân Văn biết đáp án thì cũng không tốt cho anh ấy, anh ấy không thể báo thù, thực lực quá chênh lệch!
“Bởi vì trước khi chết ông ấy nói với tôi một câu!”
“Ông ấy nói gì?” Minh Nhất hỏi.
“Ông ấy kêu tôi nghe lời Cố thiếu …, câu nói này khó giải thích được!”
Minh Nhất đột nhiên hiểu ra tại sao cha Lương lại nói câu này, ông ấy làm vậy là để bảo vệ con trai mình và loại bỏ sát khí của Cố Nguyên Thượng đối với Lương Hân Văn!
“Ông ấy đang bảo vệ cậu!” Minh Nhất nhẹ nhàng đáp!
Tối hôm đó, anh ta và Cố Nguyên Thượng gặp nhau trong nhà máy, lại bị cha Lương gặp được, Cố Nguyên Thượng vì đề phòng sự việc bại lộ đã bắn chết cha Lương, thế nhưng hắn ta còn chưa xác định được cha Lương đã chết hay chưa thì Lương Hân Văn và Thanh Thanh liền vọt vào!
Dưới tình thế cấp bách, hắn cố ý đi bắt Minh nhất, để đám người hiểu lầm là Minh Nhất giết cha Lương, mà Minh Nhất là thuộc hạ của hắn, vì hắn gánh vác một chút tội thì có sao đâu?
Ngay sau khi Minh Nhất trốn thoát, đám người quay lại nhà máy, Lương Hân Văn ôm chầm lấy cha mình đang hấp hối, hắn đối mặt với đứa con trai yếu ớt của mình thế lực không thể so sánh, lại phải đối mặt với tên sát nhân đối mặt với ông ấy, ông ấy kinh hãi nhìn Cố Nguyên Thượng, lại không thể nói sự thật.
Cố Nguyên Thượng ngồi xổm xuống nói với ông: “Chú Lương, có lời gì, chú cứ nói, tôi ở đây nghe ...”
Trong bóng tối hắn đã sớm đem họng súng dí vào Lương Hân Văn, cha Lương biết rằng ông ấy hôm nay nhất định sẽ chết, chỉ là không muốn làm liên lụy đến đứa con trai nhỏ bé của mình!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.