Nghe thấy tiếng nôn mửa dữ dội của cô, thím và Ngôn Tiểu Lan vội vàng tiến lên, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì, có chuyện gì vậy!” Thanh Thanh nôn một lúc lâu mới dừng lại, Ngôn Tiểu Lan mang khăn giấy và nước đến.
Ngôn Đại Minh cầm con dao đang giết cá, dính đầy máu đi đến hỏi:
“Làm sao vậy, không có chuyện gì chứ!”
Thanh thanh nhìn thấy con dao dính đầy máu, vừa nhịn xuống lại nôn ra.
Thím cô phản ứng lại và nói với Ngôn Đại Minh:
“Đã nói anh đừng giết cá ở nhà mà anh không nghe, không biết Thanh Thanh rất sợ tanh sao?”
“À, anh sẽ mang nó đi ngay!” Ngôn Đại Minh khuôn mặt có chút mập mạp ngốc nghếch hiện lên một tia áy náy, vội vàng cầm con cá chưa xử lý xong đi ra ngoài.
Thấy ông ra ngoài, Thanh Thanh vuốt ve cái bụng khó chịu của mình rồi đứng thẳng người lên!
Thím đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, Ngôn Tiểu Lan trong đầu phảng phất một cái gì đó, nhưng rất nhanh liền phủ định suy nghĩ của mình, bà lắc đầu, bước tới hỏi Thanh Thanh xem cô có thấy tốt hơn không.
Thanh Thanh nhẹ nhàng gật đầu an ủi bà nói:
“mẹ, con không sao, con vừa ngửi thấy mùi tanh thì phản ứng một chút.”
“Ừm!” Ngôn Tiểu Lan trả lời.
Khi ăn cơm trưa, Thanh thanh luôn cảm thấy mùi tanh vẫn còn lan tỏa trong phòng, nhìn cơm trong bát cũng không có cảm giác ngon miệng cho nên cô ăn vài miếng cơm coi như hoàn thành nhiệm vụ!
Cơm nước xong xuôi, Thanh Thanh nói với Ngôn Tiểu Lan cô muốn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124088/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.