Chương trước
Chương sau
Thanh Thanh không ngờ rằng Cố Nguyên Thượng có thể đảo ngược vấn đề bằng một vài từ, cho cô một lý do như vậy để tận hưởng sự chăm sóc của anh ta.
“Cố thiếu, cảm ơn anh!”
“Em nhanh chóng bình phục được không? Anh không muốn mỗi ngày bản thân mình đều mang cảm giác tội lỗi, điều quan trọng nhất là vì mẹ em, bà ấy cần em….”
Vì mẹ, trái tim Thanh Thanh đang chết dần và đau đớn lại dãy dụa, cô không thể để mẹ cô vì cô mà đau buồn thêm nữa. Hãy để mọi bất hạnh đều dừng lại ở đây.
“Ừm.” Thanh Thanh gật đầu.
Một tuần trôi qua, bệnh tình của Thanh Thanh cuối cùng cũng có chút khởi sắc, cơ bản đã có thể ăn uống.
Cố Nguyên Thương luôn an ủi và động viên cô để cô không nghĩ đến những điều không vui trước đó.
Thị lực của Thanh Thanh dần dần hồi phục, màng nhĩ của cô cũng đã được giải phẫu, Cố nguyên Thượng còn đặc biệt sắp xếp một bác sĩ tâm lý cho cô, chuyện đêm đó đã xuất hiện bóng ma tâm lý trong lòng cô.
Sau nửa tháng, Thanh Thanh gần như đã hồi phục hoàn toàn, ngày hôm đó Cố nguyên Thượng quyết định đưa Thanh Thanh ra ngoài hít thở không khí.
Bởi vì màng nhĩ chưa cắt chỉ nên cô phải nhét bông tai suốt cả chặng đường, còn quấn thêm một lớp băng gạc, Cố Thái Anh lái xe rất chậm vì sợ xóc ảnh hưởng đến vết thương của cô.
“Em có biết hôm nay em rất giống một người không?” Bởi vì thính lực cô không tốt, Cố Nguyên Thượng ghé sát tai cô nói. Đối với Cố nguyên Thượng ghé sát vào mình trong một tháng qua, bây giờ cô có chút quen thuộc.
Bởi vì thật sự cô không nghe được, bây giờ lại làm giải phẫu, tai lại nhét đầy bông, khả năng nghe còn khó khăn hơn.
“Giống ai?” Cô hỏi.
“Vị nghệ thuật gia đó” Cố Nguyên Thượng cười nói.

Thanh Thanh nhanh chóng hiểu anh ta đang nói về Van Gogh, người đã từng cắt lấy tai của mình cho một người phụ nữ.
“Anh đang cười nhạo tôi!” Thanh Thanh cười nhạt nói, nụ cười khiến vết thương của cô đau hơn.
Cố nguyên Thượng nhìn cô và đột nhiên nói:
“Cuối cùng thì em cũng cười rồi!”
“Tôi rất ít cười à?”
“Từ sau đêm đó, đây là lần đầu tiên anh thấy em cười!” Anh ta nhìn cô nói.
Đêm đó! hai chữ này như một con dao, đánh vào nụ cười của cô! Cô cúi đầu trầm mặc không nói nữa.
“Thanh Thanh, những chuyện không vui cứ để nó qua đi, em có thể bắt đầu lại từ đầu!” Cố Nguyên Thượng dừng xe, nhìn thẳng vào cô nói.
Thanh Thanh nhìn thấy đôi mắt đen nhánh và thâm trầm của anh ta, như có một đợt thủy triều từ biển làm sạch tâm trí cô, cô muốn nói rằng bi kịch mà cô gặp phải không thể diễn tả nhẹ nhàng bằng những từ như không vui, nhưng trái tim nặng trĩu của cô từ từ hiện lên trong đôi mắt dịu dàng của anh.
Có lẽ ánh mặt trời bên ngoài xe quá chói chang, hoặc có thể bên trong xe sưởi ấm khiến người ta ấm áp, tóm lại, lúc này trong lòng Thanh Thanh có một suy nghĩ, có vẻ như cô nên có một lời từ biệt và tạm biệt tất cả nỗi đau của năm năm qua …
“Để tôi thử xem!” Cô nở một nụ cười yếu ớt nói.
Nghe cô nói như vậy, Cố Nguyên Thượng nở một nụ cười rạng rỡ!
“Đi, mang em đi xem một chút!” Anh ta lịch sự mở cửa xe cho cô, nắm lấy tay cô đi về phía phố đi bộ!
Thanh Thanh không ngờ rằng một người như Cố Nguyên Thượng mà có thể mua đồ cho phụ nữ, cô nhìn kem ly xinh xắn trong tay, nhẹ nhàng nói:
“Rất đẹp!”

Năm năm qua đây là lần đầu tiên cô cầm trên tay món tráng miệng đáng yêu như vậy, năm năm qua cô luôn mang lấy trái tim bị tổn thương chồng chất, chưa bao giờ dám đến quán ăn tráng miệng.
"Cô gái nhỏ trong cửa hàng nói với anh rằng mùi vị này gọi là hạnh phúc, em có thể thử xem có phải là mùi vị này không, nếu không anh bảo cô ấy đổi thành vị khác..." Cố Nguyên Thượng nói bên tai cô.
Thanh Thanh nghe vậy, nhìn cây kem trên tay, môi không khỏi nhếch lên một nụ cười ngọt ngào, anh ta vậy mà có thể bịa chuyện cười như vậy.
Trên phố đi bộ có người ra vào, Cố Nguyên Thượng cẩn thận canh giữ bên cạnh Thanh Thanh, sợ có người đụng vào vết thương trên tai cô!
Những hành động này được người khác nhìn nhận chẳng khác gì một cặp đôi đang yêu nhau say đắm, chàng trai ân cần với bạn gái, tuy nhiên, trong mắt ai đó, những hình ảnh này chẳng khác nào xát muối vào vết thương đang bị thương, thấu tận tâm can.
Trong chiếc xe Lincoln sang trọng, Đoan Mộc Nam nhìn Thanh Thanh và Cố Nguyên Thượng thân mật với nhau như vậy, anh nắm chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên, toàn thân như toát ra một luồng khí lạnh, giống như ngay lập tức có thể làm ly nước đang đóng băng lập tức vỡ vụn.
“Dừng lại! Thành, anh sao vậy?” Nala ngồi đối diện thấy sắc mặt của anh không thích hợp, lập tức gọi tài xế dừng xe, quan tâm hỏi: “Có phải đụng tới vết thương không?” Nala lại hỏi.
Duẫn Mãn không trả lời, cúi đầu, tuyệt vọng đè xuống khó chịu trong lòng, sau đó tiếp tục chậm rãi ngẩng đầu lên, và nhìn lại hai hình bóng thân mật kia!
Nhưng khi anh ta ngẩng đầu lên lần nữa, Thanh Thanh và Cố Nguyên Thượng đã biến mất. Trong lòng anh bùng lên một nỗi đau và chua xót.
Cô và anh mới xa nhau bao lâu?
Cô nhanh như vậy đã có thể cười nói ngọt ngào với người đàn ông khác?
Anh cả ngày đêm lo lắng cho cô, anh nói cho cô một đáp án tàn nhẫn như vậy, có thể sẽ khiến cô rơi xuống địa ngục, thế mà không ngờ cô nhanh như vậy đã có thể tiếp nhận người đàn ông khác, thân mật ghé sát tai nói chuyện như vậy.
Tâm trí của Đoan Mộc Nam tràn ngập nụ cười của cô với Cố Nguyên Thượng, nụ cười của cô thật đẹp, thật dịu dàng và thật ngọt ngào …
Chẳng lẽ anh lo lắng là dư thừa? Tình yêu cô dành cho anh là nhiều hay ít? Quan tâm đến mức nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.