Đoan Mộc Nam vẫn ngủ say, thẳng đến đêm hôm sau mới có chút tri giác, trong lúc ngủ mê luôn cảm giác bên cạnh có người đang khóc, anh nhíu mày, mở mắt một chút, hóa ra là Minh Nhất, anh ta ngồi cúi đầu lặng lẽ, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó…
Trong hai ngày qua, chỉ cần Dịch Tuấn và Thái Anh đi ra, Minh Nhất liền ngồi trước mặt anh không ngừng nói chuyện, nói từ thời điểm bắt đầu vào đội tân binh, nói chuyện lúc mới quen biết anh, nói về chuyện anh và Mục Thiết Quân, nói đến Thanh Thanh, tất cả những gì anh ta biết anh ta đều lải nhải không ngừng trước mặt anh…
“Nhiều chuyện...trước đây sao không biết cậu là người nhiều chuyện như vậy….” Đoan Mộc Nam yếu ớt nói.
Minh Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, anh ta có chút không dám tin những gì trước mắt:
“Anh Nam….Anh Nam, anh tỉnh rồi? Anh tỉnh thật sao?”
“Ừm, nước...” Anh khàn giọng nói.
Minh Nhất lấy một chiếc tăm bông, thấm nước rồi chấm nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của anh.
“Anh Nam, để em đi gọi bác sĩ...” Minh Nhất thấy anh tỉnh lại, vẻ mặt kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành nghiêm nghị và băng lãnh, giống như không phải là người đàn ông suýt chút nữa thì khóc trước đó.
Đoan Mộc Nam cầm lấy tay Minh Nhất hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Minh Nhất vẻ mặt có chút khó coi nói:
“Anh yên tâm, cô ấy rất tốt...có người đang chăm sóc cô ấy...”
“Nói thật!”
“Cô ấy thực sự rất tốt...cô ấy, cô ấy đang ở cùng Cố Nguyên Thượng!”
Đoan Mộc Nam đau lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124082/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.