Chương trước
Chương sau
Thanh Thanh khàn khàn cổ họng, gọi Nala nhưng Nala lại không hề động đậy, như thể không nghe thấy gì, còn giúp cô đóng cửa lại.
Thanh Thanh tuyệt vọng nhìn cánh cửa sắt nặng nề bị đóng lại, mùi vị chết chóc tràn ngập trong căn phòng tối, đầu cô nhất thời trống rỗng, không khí xung quanh như đông cứng lại….
Mãi cho đến khi bốn người đàn ông tiến sát lại gần cô, nở nụ cười dâm đãng bên tai cô, như muốn xẻ thịt con mồi vừa bắt được, xé rách quần áo của cô, hai vai lạnh ngắt cô mới phản ứng lại, áo khoác đã bị bọn hắn cởi ra, áo len trên người cũng bị xé rách vài chỗ!
“A, thả tôi ra… cút đi, cút đi….” Thanh Thanh tuyệt vọng gào thét, thân thể co rút thành một quả bóng. Nhìn thấy cô co lại thành một quả bóng, người đàn ông kia bất ngờ kéo một chân cô lên và kéo thẳng ra phía sau. Thân thể mỏng manh của Thanh Thanh bị hắn ta kéo, cả người lụi xơ, ngã xuống đất.
Cảm giác có thứ gì đó sau lưng, nóng rực lướt qua da, máu tươi chảy ròng ròng. Tuy nhiên bốn người đàn ông cao lớn ở phía đối diện không có thời gian quan tâm đến chuyện này, bởi vì có ai đó đã cởi quần của cô, vén quần áo của cô, thậm chí còn đưa tay vuốt ve tấm lưng mịn màng của cô….
“A...” Cô khó khăn hét lên, giống như đang dùng hết sức lực của mình, tiếng hét này khiến màng nhĩ của cô đau nhức, trong nháy mắt tai bị ù, tiếng hét này hoàn toàn lấp hết nỗi bất lực và đau đớn, cô thà chết chứ không muốn thân thể bị bôi bẩn như vậy.
Tiếng la hét thê lương của cô làm bốn người đàn ông đứng hình vài giây, sau đó lại tiếp tục xé tiếp, áo len của cô bị xé toạc, chỉ còn chiếc áo sơ mi trắng, cô nhìn vách tường lạnh lẽo, nghĩ rằng chỗ đó đủ cứng rắn, sau đó cô ôm một nỗi buồn tuyệt vọng lao nhanh về phía bức tường, muốn chết, nhưng chân lại bị một người bắt được, cả người bị kéo ra xa khỏi vách tường!
Cô kinh hãi hét lên một tiếng chói tai, hung hăng cắn vào thân thể đang áp sát người cô, nhưng cánh tay thô bạo kia đã tát cô một cái thật mạnh, toàn bộ ý thức của Thanh Thanh bị cái tát làm mờ đi, cô khóc nức nở, nhưng không ai tới cứu cô. Ngay cả khi tuyệt vọng, cô vẫn nghĩ đến Đoan Mộc Nam, nghĩ đến đêm trước lễ đính hôn, trong biển hoa, anh dịu dàng ôm cô và nói: “Thanh Thanh, anh yêu em!”
Nếu như vận mệnh tàn nhẫn với cô như vậy, thì hãy để ý thức của cô ở lại khoảnh khắc tươi đẹp nhất, hạnh phúc nhất này!
Tưởng tượng lúc này cô chết đi, mang theo những ký ức hạnh phúc cùng bi thương chết đi….
Ầm! Một người đàn ông ngã xuống sát cơ thể trần trụi của cô, cánh tay dày cộp đẻ lên cô, nặng nề khiến cô thở không nổi.

Cô không biết tại sao mọi thứ xung quanh mình không chuyển động nữa, cũng không có một tiếng động, yên lặng đến đáng sợ, cô chỉ cảm thấy mình như đang nằm trong hầm băng, lạnh đến chết đi được, cô nhìn thấy một con dao găm sắc bén lóe lên trên cổ người đàn ông bên cạnh cô, cô mở to hai mắt, là ông trời thương hại cô sao?
Cô cảm thấy như có ai đó đang đỡ cô dậy, thân thể đang cuộn tròn ngồi dậy, cũng không có ai nhào tới xé quần áo cô, cô cầm con dao găm lên, hạ quyết tâm, hung hăng đâm một nhát vào trái tim mình, cô cho rằng sẽ rất đau đớn, thế nhưng không phải là ngực, mà là bàn tay gầy yếu của cô! Cổ tay của cô bị một bàn tay rắn chắc cầm chặt, khiến con dao dừng lại trước ngực mình!
Cô không nhìn thấy rõ người đàn ông kia là ai, chỉ nhìn thấy miệng anh ta đang nói gì đó, đang quát tháo gì đó, thế nhưng cô không nghe thấy. Cô sợ hãi vứt con dao găm trong tay xuống, ôm lấy đầu và đôi vai trần trụi rồi hét lên, cổ họng không phát ra tiếng, đau đớn khó chịu, miệng trào ra một tia máu nhưng cô vẫn không ngừng hét lên, bởi vì cô không thể nghe thấy, không thể nghe thấy tiếng hét của chính mình….
Cô cuộn mình run rẩy cho đến khi người đàn ông bên cạnh nhanh chóng cởi chiếc áo khoác khoác lên người cô, ôm chặt lấy cô, cô liều mạng dãy dụa, liều tuyệt vọng gào thét….
Người đàn ông nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cố gắng để cô bình tĩnh lại, Thanh Thanh vẫn yếu ớt đẩy anh ta ra, cho đến khi người đàn ông áp mặt vào sát mặt cô, một giọt nước mắt ấm áp chảy xuống giữa khuôn mặt anh ta!
Cô không thể nhìn thấy khuôn mặt người đàn ông cho đến khi có một chùm sáng mát lạnh chiếu vào mặt anh ta, trong đầu cô có hai khuôn mặt luân phiên thay đổi, hai khuôn mặt đó cuối cùng cũng dừng lại và đứng yên, đó là người đàn ông cô yêu nhất - Đoan Mộc Nam.
Anh ta ôm cô và nói:
“Anh xin lỗi, là do anh quá ích kỷ, không nên lợi dụng em...anh xin lỗi, Thanh Thanh...”
Khuôn mặt anh ta cứ lắc lư không ngừng trước mặt cô, như đang trôi trên mặt nước, khiến cô cảm thấy mọi thứ đều là ảo giác của mình. Nhưng vào lúc này, cô thật sự cảm thấy người này đang ở bên cạnh cô, ôm lấy cô để cho cô ấm áp và an toàn, anh nhẹ nhàng bế cô rời khỏi nơi tối tăm lạnh lẽo này!
Cô nép vào vòng tay anh, khi đi ra ngoài, cô nhìn thấy bốn người đàn ông nằm la liệt trên mặt đất, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi Thanh Thanh, rồi dần dần nhạt theo từng bước chân của người đàn ông đang ôm lấy cô!
Người đàn ông quấn chiếc áo khoác lên cơ thể trần truồng của cô nhưng vẫn không thể che kín, cho nên đã giấu đầu cô vào trong ngực mình, Thanh Thanh cảm thấy thân thể của anh ta và cô đột nhiên bay lên không trung, một tiếng động lớn khiến đầu cô đau không chịu nổi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.