Chương trước
Chương sau
Đoan Mộc Nam cảm giác toàn thân dính chặt trên ghế sô pha, có lẽ máu của anh đã chảy xuống, nhân lúc hai người không chú ý, Đoan Mộc Nam chịu đựng đau đớn kịch liệt đứng lên, Dịch Tuấn và Thái Anh ăn ý che anh ở phía sau.
Bố Lặc bá vương và Đoan Mộc Nam bắt tay nhau chào tạm biệt, ánh mắt nham hiểm hung ác của Bố Lặc Ngạc lộ ra sát ý lạnh lẽo, hắn biết Đoan Mộc Nam bị thương, hắn phải thừa dịp Đoan Mộc Nam không chú ý, hung hăng tặng cho anh một chưởng, tính mạng còn không biết trụ được bao lâu, còn đòi bàn chuyện đại sự, thành chủ, mày nên đi chết đi!
Ngay lúc Bố Lặc bá vương quay người bước đi, hắn cũng quay người, nhưng hắn lại chú ý đến phía sau lưng, chuẩn bị ra một đòn chí mạng để anh phải lộ nguyên hình.
Nhìn thấy bọn họ chuẩn bị rời đi, Đoan Mộc Nam thân thể lắc lư, sớm đã đứng không vững, anh biết Bố Lặc Ngạc không cam lòng nhưng không biết hắn sẽ xuất thủ thăm dò lần nữa.
Ngay lúc Đoan Mộc Nam đứng không vững, Bố Lặc Ngạc đột nhiên quay người, đưa tay đánh về trước ngực anh, một chiêu này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, Thái Anh và Dịch Tuấn cũng bị hù, trong nháy mắt ngây người, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Bố Lặc Ngạc đang tưởng tượng là chính hắn sẽ tháo bỏ lớp ngụy trang của thành chủ, loại cảm giác thắng lợi đó làm bàn tay của hắn ta tăng thêm lực, một chưởng sắp chạm vào lồng ngực rắn chắc, thì bị một tay khác bắt lấy, thân hình cường tráng rắn chắc không ngã xuống!
“Ha ha, muốn ôm tôi một cái sao?” Thành chủ cười nói, sau đó đặt cánh tay gần ngực của hắn ta xuống, cho hắn ta một cái ôm lịch sự.
Vẻ mặt đắc thắng của Bố Lặc Ngạc được thay thế bằng sự thất vọng và ngạc nhiên, người này không phải là thành chủ, mà là gương mặt cương nghị của Minh Nhất, tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Minh Nhất đã đứng chặn trước mặt thành chủ, hóa giải nguy cơ cuối cùng này!
Cuối cùng, nhóm người của Bố Lặc bá vương cũng thực sự biến mất hoàn toàn trong phòng khác, mọi người đều nhìn theo hướng họ ra đi, đám mây mù vừa bao phủ trong phòng khách cuối cùng cũng tan biến, mọi người đều cảm thấy không khí trong lành trở lại.
Dịch Tuấn đứng cạnh Đoan Mộc Nam, cảm giác trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, anh ta nhẹ nhàng chạm vào Đoan Mộc Nam nói:

“Anh Nam, họ đi thật rồi sao? Lúc nãy đúng là dọa người….”
Còn chưa kịp nói xong, khi anh ta chạm vào cánh tay của Đoan Mộc Nam, Đoan Mộc Nam đột nhiên ngã xuống như một con rối mất đi trọng lực…
“Nam...”
“Anh...”
“Anh Nam….”
Thái Anh, Dịch Tuấn và Minh Nhất đồng thời kêu lên, cả ba người đồng thời lao đến chỗ anh, cố gắng đỡ lấy anh. Cố Thái Anh ôm đầu của anh, vừa khóc vừa kêu:
“Gọi bác sĩ...mau gọi bác sĩ….mau...”
Cô ta hét lên như muốn rách cuống họng, nhìn khuôn mặt trắng bệch đáng sợ của anh, trong lòng như lửa đốt, anh giống như đã bị rút hết giọt máu cuối cùng trên người, cả người lạnh ngắt, u ám đến mức không nghe thấy tiếng của ai!
“Nam, anh đừng như vậy, anh mau tỉnh lại đi, Nam, anh đừng làm em sợ...” Đoan Mộc Nam bất tỉnh nhân sự làm Cố Thái Anh có một loại tuyệt vọng không thể cưỡng lại được, loại đau lòng này trước đây chưa từng xảy ra, thậm chí cô ta sẵn sàng gánh hết tất cả vào mình để đổi việc anh tỉnh lại….
Trên con đường quanh co uốn lượn phía ngoài lâu đài cổ, Thanh Thanh lảo đảo cất bước, đột nhiên trong lòng như muốn nổ tung lên, một linh cảm xấu cứ lởn vởn trong lòng, như thể có một thân thể khác của cô đang gặp chuyện gì đó, cô đột nhiên nghĩ đến vệt máu trên mặt của cô, có phải là của Đoan Mộc Nam không, có phải anh đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến đây lòng cô càng đau hơn, anh đối xử với cô như vậy, mà cô vẫn nghĩ đến an nguy của anh?

Thanh Thanh ôm chặt trái tim đang khó chịu của mình, cố gắng để giữ cho mình không nghĩ về những thứ không còn thuộc về mình. Đột nhiên cô nhìn thấy một vài chiếc xe trên đường lớn, một đám người ở trên đó, Thanh thanh hít một hơi thật sâu, nghĩ đến những lời Dịch Tuấn nói, có người nào muốn hãm hại Đoan Mộc Nam, chẳng lẽ bọn hắn đến để tấn công lâu đài cổ sao?
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô sợ hãi, cô nắm chặt hai bàn tay lạnh lẽo, run rẩy chậm rãi xoay người, trong lòng mặc niệm:
“Không thấy tôi, không thấy tôi, không thấy tôi...”
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ không quan tâm đến chuyện sống chết sau những gì đã xảy ra, nhưng cô đột nhiên nghĩ đến Ngôn Tiểu Lan, nghĩ đến bà ấy còn chưa lập gia đình, chỉ có một mình cô để dựa vào, nếu như cô chẳng may chết ở nơi đất khách quê người, bà ấy sẽ khổ sở đến mức nào?
Trong lòng cô hiện lên nỗi đau lúc Ngôn Tiểu Lan nhận được tin dữ, lòng cô đau đớn như bị xé nát, cô không thể chết, cô...mẹ cô đã mất đi người đàn ông bà yêu thương nhất, cô không thể để bà ấy sống trong tuyệt vọng một lần nữa.
Theo bản năng cô tăng bước chân, cố gắng chạy càng lúc càng nhanh, nhưng một tiếng súng vang lên bên chân cô, cô bị dọa ngã xuống lăn trên mặt đất, đối mặt với sống chết, một cô gái yếu đuối như cô làm sao có thể bình tĩnh?
Cô rơi nước mắt vì tuyệt vọng và sợ hãi, toàn thân co quắp, toàn thân run rẩy không thể kiểm soát được quay đầu lại!
Nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đang đi từ từ về phía cô, cơ bắp cuồn cuộn, mặt không cảm xúc, cánh tay thô còn lớn hơn cả eo Thanh Thanh, hắn ta duỗi bàn tay ra ôm cô lên khỏi mặt đất!
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô toát ra ánh sáng yếu ớt trong đêm tuyết, nở một nụ cười thô kệch, anh ta kéo cô đến trước mặt mình như một con búp bê, dùng mũi ngửi ngửi, giống như là đang hút thuốc phiện, mắt nhắm lại hưởng thụ, Thanh Thanh khiếp sợ thốt ra tiếng van xin không dứt:
“Buông...buông tôi ra...” Giọng nói nhẹ như lông vũ chìm trong gió lạnh của đêm tuyết…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.