“Bẩn chết đi được, bẩn chết tôi rồi….” Dịch Tuấn nhìn quần áo mình bị Tiểu Niên khóc làm ướt một mảng thì nói.
“Anh...mấy người nhìn cái gì….tôi, tôi chỉ là không cẩn thận….” Dịch Tuấn lắp bắp.
Vân Lôi nhắc nhở anh ta:
“Dịch Tuấn, anh ôm phụ nữ cũng là chuyện bình thường!”
Dịch Tuấn đột nhiên phản ứng lại, anh ta chính là một tay chơi đào hoa, không có “thịt” là không vui, cho nên ôm phụ nữ đúng là chuyện bình thường, nhưng tại sao anh ta lại ngượng ngùng?
Lúc này, có người từ xa chạy đến và gọi anh ta:
“Dịch Tuấn...thành chủ đã về….”
“Ở đâu?”
“Vừa ra khỏi rừng rậm!”
“Dịch Tuấn, để an toàn chúng ta cử người qua đó để bảo vệ thành chủ về lâu đài!”
“Ừ!” Dịch Tuấn nói.
“Để tôi dẫn người đến đó!” Trong đám người, một người đàn ông vạm vỡ bước lên khỏi đám đông.
“Ừm...” Dịch Tuấn nhìn người kia, có chút do dự gật đầu.
Người kia ngay lập tức quay đầu mang theo vài người rời đi.
Bên ngoài lâu đài cổ, Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh cưỡi Caesar lao ra khỏi rừng rậm, tiến thẳng đến lâu đài cổ….
Một nơi nào đó trên sườn đồi của lâu đài cổ, trong một bụi cây khuất, có vài người đang cầm kính viễn vọng nhìn chằm chằm vào hai người ngồi trên con ngựa đen.
Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh càng lúc càng tới gần và tiến vào tầm bắn tỉa của hắn ta, hắn ta đặt kính viễn vọng xuống, quỳ người xuống, chuẩn bị bắn.
Thanh Thanh và Đoan Mộc Nam thậm chí còn không biết nguy hiểm đang đến gần.
Tay bắn tỉa đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124069/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.