Trái tim Thanh Thanh co thắt một chút, như thể cô có thể đoán được chuyện gì xảy ra tiếp theo, mặt cô đỏ lên không biết nói gì.
Đoan Mộc Nam nhìn bộ dạng xấu hổ của cô cười một cái nói:
“Anh đi tắm trước, em và Caesar ở chỗ này không phải sợ!”
Nói xong muốn đứng lên, hồ nước cách ngôi nhà trên cây không xa, chỉ cần hô một tiếng có thể nghe thấy, anh nghĩ cô không cần sợ hãi.
“Nam...” Thanh Thanh một tay nắm lấy Đoan Mộc Nam đang chuẩn bị đứng lên, ngẩng đầu khẽ gọi một tiếng, dưới ánh trăng đôi mắt cô sáng như hoa, lộ ra vẻ dịu dàng vô bờ bến, đôi môi đầy đặn mím lại nói:
“Nam, có thể...bế em lên phòng không?” Nói xong cô cắn môi cúi đầu, không dám nhìn anh.
Cô đã lấy hết dũng khí mới nói ra được câu này, hy vọng anh sẽ hiểu cô không có ý chống cự bất cứ điều gì.
Đoan Mộc Nam nở một nụ cười nhẹ trên môi, trong lòng ngọt ngào không nói nên lời. Nhẹ nhàng khom lưng kéo thân thể mềm mại như liễu của Thanh Thanh rồi ôm cô lên.
Đôi chân ngọc bích trắng ngần của Thanh Thanh được ngâm trong suối nước nóng phủ lên một lớp nước, đung đưa dưới ánh trăng sáng lấp lánh mê người. Một cơn gió thổi qua, hơi mát lạnh, Thanh Thanh núp trong bộ quần áo rộng của Đoan Mộc Nam, ben trong áo khoác dài có một chiếc áo bông, cô vùi mặt vào trong áo khoác và chạm vào người anh. Hơi ấm trong chiếc áo khiến tim cô đập rộn ràng, mặt cô càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124062/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.