Đoan Mộc Nam cười cười, như là nhìn thấu tâm tư của cô, lớn tiếng hỏi:
“Sợ sao?”
“Có một chút!” Cô thậm chí không dám lớn tiếng nói chuyện, giống như sợ sẽ đụng đến một số con thú ở gần đó.
“Đừng sợ, đi thêm một chút nữa sẽ đến!”
Hai người ngồi trên lưng Caesar xuyên qua khu rừng rậm tối tăm và ảm đạm, qua những lùm cây và cành lá, giống như đang tiến vào một đại dương nguy hiểm, chỉ cẩn sơ sẩy sẽ bị nó nuốt chửng, rừng rậm vào mùa đông được bao trùm bởi sự im lặng, giống như đang chờ đợi điều gì đó!
Hai người tiến vào phát ra một chút âm thanh, giống như có thứ gì đó bị đánh tức, vô số tiếng hét nhỏ vang lên, thì thầm xung quanh hai người, giống như là tiếng than khóc của một loại động vật nào đó, bất cứ lúc nào nó sẽ nhảy ra, Thanh Thanh bị dọa nhắm chặt mắt lại, vùi đầu vào ngực Đoan Mộc Nam, tai và lỗ chân lông toàn thân đều dựng lên.
Rõ ràng nơi họ muốn đến không gần như Đoan Mộc Nam nói, khu rừng u ám như biết có người đến, một cơn gió mạnh quét qua ngọn cây, khu rừng đã ngủ say một đêm như bừng tỉnh sau một giấc mộng đẹp….
Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy hơi kỳ lạ, ở đây có gió thổi tới, nhưng gió ở đây rõ ràng là không lạnh buốt như phía ngoài, ngược lại còn có chút ấm áp như gió xuân. Qua một lúc nữa, phía trước dần dần sáng lên, nhìn những đám lá cây thưa thớt, ngọn núi cách đó không xa có nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124059/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.