“Dịch Tuấn? Cô có tin không, nếu tôi không vui, tôi có thể đuổi hắn lăn ra ngoài.” Nala cười khẽ một tiếng nói: “Một nửa giang sơn nước A này đều là của nhà tôi, huống chi chỉ là một tòa lâu đài cổ? Tôi để cho cô cút khỏi đây là cảm thấy khuôn mặt này nếu như biến mất sẽ có chút đáng tiếc, nhưng mà nếu cô không biết điều, không biết có phải là Nala đại tiểu thư ban ơn hay không, tôi cũng không ngại đưa cô xuống địa ngục.”
Thanh Thanh bị sốc, cô ta đến cùng là ai, thậm chí ngay cả Dịch Tuấn đều không để vào mắt, tiểu Niên đứng bên cạnh cô cũng không dám nói gì, Thanh Thanh liếc nhìn xung quanh, những vị khách ăn mặc lộng lẫy và cao cấp, đều thờ ơ lạnh nhạt đứng nhìn như thế nó không liên quan đến mình.
Thanh Thanh thầm nghĩ, nơi này Dịch Tuấn cũng không làm được gì, mà tình nghĩa duy nhất của cô là bởi vì cô là vợ của Đoan Mộc Nam, nhưng hiện tại, Đoan Mộc Nam đã mất tích nhiều năm, cô cũng không phải là Đoan Mộc phu nhân, e rằng anh ta cũng không dám đắc tội với đại tiểu thư ngang ngược như vậy vì cô.
Nghĩ đến đây, lòng cô cười khổ, bất lực, ủy khuất trong lòng lại dâng lên.
Thanh Thanh hít sâu một hơi nói: “Tôi đương nhiên muốn rời khỏi đây, nhưng tôi còn một chuyện chưa làm xong, còn cần giải quyết.”
“Chuyện gì?”
“Đây là chuyện của tôi, cũng không phiền đến tiểu thư phải quan tâm.” Dù muốn rời đi, ít nhất cũng phải cảm ơn Thành tiên sinh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124042/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.