Cố Nguyên Thượng cười nhẹ: “Thanh Thanh, sao anh có cảm giác em rất có ý địch đối với anh?” Anh vì sao lại ở đây? Còn không phải bởi vì lo lắng cho cô, vì thấy cô mấy ngày nay tâm tình bất ổn, cho nên một mực đi theo cô, nếu vừa rồi anh ta chậm thêm mấy bước, cũng không biết cô sẽ bị thương như thế nào nữa, người phụ nữ này không biết bảo vệ bản thân mình sao?
Một nghĩa trang nào đó ở ngoại ô thành phố.
Bầu trời u ám, từng cơn gió ập đến, se se lạnh và khô khốc.
Thanh Thanh đứng một mình sau gốc cây, từ xa nhìn về phía tang lễ. Đám đông im lặng đứng trang trọng, toàn thân đều mặc trang phục màu đen.
Đôi mắt cô đã khô, không còn nước mắt,vẻ mặt ảm đạm, đưa bóng dáng Lương Hân Văn ở nơi xa thu vào mắt, chỉ mới mấy ngày, thân thể kiện tráng của anh đã gầy gò thanh lãnh đi không ít, ngay cả sức lực để đứng vững cũng không có, anh đang dựa vào một người phụ nữ tiều tụy bên cạnh, đó là mẹ anh, che miệng lại, buồn đến thấu tim…
Cổ họng Thanh Thanh thắt lại, tâm tình tích tụ, cô đã làm cái gì để cho một tính mạng quý giá cứ như vậy biến mất?
Kể từ ngày hôm đó, cô và Lương Hân Văn chỉ gọi một cuộc điện thoại. Cô chỉ nói xin lỗi, mà Lương Hân Văn cũng chỉ nói một câu, không phải lỗi của cô, sau đó cả hai đều im lặng, chuyện này giống như là một mặt hồ đang tĩnh lặng, bỗng nhiên có một tảng đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124035/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.