Đoan Mộc Nam đưa tay cù lét cô, Thanh Thanh thấy nhột nhột không ngừng cười một tràng. Thanh Thanh liên tục chạy trốn, cuối cùng bị Đoan Mộc Nam vây lại ở ban công gỗ kiên cố bên cạnh, không có cách nào chạy thoát, đành phải cầu xin tha thứ.
Đoan Mộc Nam ôm Thanh Thanh ngồi trên lan can, Thanh Thanh có chút sợ hãi, dùng hai tay ôm chặt lấy cần cổ ưu nhã của anh, ban công vươn ra khỏi tòa nhà như một chiếc thuyền, bên dưới là một biển hoa mê người, xa xa là cả một rừng mai, gió đêm thổi vi vu, rừng mai đung đưa như sóng biển, cảnh đẹp hữu tình.
Đoan Mộc Nam và Thanh Thanh đang ngắm nhìn khung cảnh đẹp như tranh vẽ bên ngoài. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mấy sợi tóc của Thanh Thanh bay lên, vài cánh hoa cũng cuốn lên theo gió, hương thơm tràn ngập, ánh mắt của hai người dần dần mê ly, tình cảm nồng đậm.
“Nam...” Thanh Thanh nỉ non lên tiếng.
Đoan Mộc Nam chậm rãi tới gần cô, mũi anh cọ vào mũi cô, trầm giọng nói:
“Thanh Thanh, anh yêu em.”
Thanh Thanh nghe giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu của anh, tim đập rộn ràng. Đây là lần đầu tiên anh nói yêu cô, trong một đêm ấm áp và lãng mạn như thế này, giữa biển hoa cỏ cây như thế này, cô cảm thấy cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
“Em...Nam, em cũng yêu anh.” Cô ngượng ngùng đáp lại, mặt ửng hồng.
Đoan Mộc Nam như nhặt được bảo bối, trong mắt lóe lên tia yêu thương nóng bỏng, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-quan-the-gioi-ngam-bi-ep-lay-vo-tre/1124010/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.