Chương trước
Chương sau
Tiểu Vũ như một người nhiều chuyện, nói một tràng những đạo lý yêu đương, sau khi nói xong, cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh. Phải biết rằng cô đang nói chuyện với ai nha, là cháu đích tôn của ông trùm thế giới ngầm, lỡ như chọc giận anh, sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.
Điều cô không ngờ là đầu dây điện thoại bên kia lặng lẽ nghe cô nói chuyện, chân thành nói:
“Tiểu Vũ, Thanh Thanh có người bạn như cô, tôi cảm thấy rất may mắn, cảm ơn cô đã nói cho tôi những điều này, tôi sẽ đối xử thật tốt với cô ấy….”
Anh không giải thích, anh căn bản không có nhiều phụ nữ như cô nói, và anh không hứa rằng tình yêu của anh dành cho Thanh Thanh đến chết cũng không đổi.
“Đoan Mộc tiên sinh, hôm qua chúng tôi tổ chức sinh nhật cho Thanh Thanh, sau đó nghe nói anh dẫn cậu ấy đi. Anh tổ chức lễ trưởng thành cho cậu ấy à...” Cô nghĩ, lễ trưởng thành của Thanh Thanh sẽ rất hạnh phúc nếu có người yêu bên cạnh.
Câu nói vừa rồi khiến cho Đoan Mộc Nam cảm thấy trong lòng nặng nề, hôm qua là sinh nhật mười tám tuổi của cô sao?
Anh cảm thấy từ khi sinh ra đến giờ, anh chưa bao giờ hối hận nhiều như khi nghe câu này, hôm qua anh đã làm gì trong lễ trưởng thành của cô? Ngày trọng đại nhất của cô, anh làm cô tổn thương sâu sắc.
“Không phải hôm qua cô ấy hẹn hò riêng với đàn ông sao?”
“Hẹn hò? Làm sao có thể, đêm đó chúng tôi đều ở nói đó, một đám người cũng tính là hẹn hò sao?”
“...”
Đoan Mộc Nam ơi là Đoan Mộc Nam, IQ và lý trí của anh đều đã bay hơi đi đâu vậy?
Anh đã phạm một sai lầm không thể sửa chữa được với cô, tự trách vô cùng. Anh siết chặt ngón tay và thầm thề rằng, từ nay anh sẽ học cách để yêu cô tốt hơn.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)

Nhưng đối với những hiểu lầm kia, anh sẽ hỏi từng người một.
Việc anh cần làm lúc này là cởi bỏ khúc mắc trong lòng Thanh Thanh, giải tỏa hiểu lầm của cô về anh.
Điểm dừng đầu tiên của anh là biệt thự của người anh em tốt của anh.
Dịch Tuấn, cậu tốt nhất là nên giải thích cho tôi.
Anh đi đến Dịch trạch, đây là một tòa nhà theo phong cách châu u với không gian sang trọng.
Đoan Mộc Nam không bị quản gia thông báo, trực tiếp đi vào cửa.
Quản lý nhà họ Dịch nhìn một chút, nhất thời sửng sốt, đây là một vị khách quý nha!
“Nam thiếu gia...” Quản gia chào hỏi. Đoan Mộc Nam gật đầu ra hiệu, sau đó đi qua người ông ta, đi thẳng lên lầu hai, bước lên cầu thang gỗ xoay lớn và sang trọng, thân hình thẳng tắp, cầu thang cũng vì thế có tư thế sang trọng phi thường.
Quản gia trong lòng thở dài một hơi, phong thái như vậy cùng thiếu gia nhà bọn họ đúng là dễ dàng so sánh.
Vì sao một gia tộc hắc đạo lại có thể bồi dưỡng là được một đứa cháu cường đại như vậy chứ?
Đoan Mộc Nam lên tới lầu hai, anh đến đây không nhiều, nhưng một lần liền nhớ kỹ, đây là bản chất quân nhân. Người giúp việc đang dọn dẹp trên lầu hai, nhìn thấy Đoan Mộc Nam tuyệt mỹ, không tự chủ được, nhìn thêm mấy lần.
Đoan Mộc Nam đến cửa phòng Dịch Tuấn, lịch sự gõ cửa.

Mang khí thế bá đạo, nhưng lại rất lịch sự, đây là phong cách làm việc của Đoan Mộc Nam.
Ngừng hai giây, trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, anh mở cửa đi vào. Căn phòng ngủ tối om, rộng lớn và sang trọng. Trên giường, có ba người đang nằm lộn xộn, Dịch Tuấn nằm giữa hai người gợi cảm, đầu anh ta gối lên eo của một người phụ nữ, một cánh tay ôm lấy ngược của người phụ nữ khác, ngủ rất say. Xem ra đêm qua là một trận đại chiến.
Đoan Mộc Nam khẽ cau mày, chán ghét cái mùi trong phòng, nhưng không lộ ra vẻ xấu hổ, bước đến trước giường, giống như đối với chuyện này đã không còn thấy kinh ngạc nữa rồi.
Anh nhanh chóng rút khăn giấy trên bàn đặt lên tay Dịch Tuấn, giống như đụng vào một thứ gì không sạch sẽ. Dịch Tuấn đụng phải chiếc khăn giấy mềm mại, lặng lẽ mở mắt, nhưng không đợi anh ta tỉnh lại, Đoan Mộc Nam cầm chặt cánh tay đã được trải khăn giấy, Dịch Tuấn cảm thấy tay mình đột nhiên bị xiết chặt, lập tức tỉnh táo. Nhưng anh ta còn chưa kịp kêu ra tiếng, Đoan Mộc Nam đã dùng sức túm anh ta ra. Dùng lực rất mạnh, xem anh ta là một chiếc bóng bay, ném anh ta xuống một đường hình vòng cung. Sau một tiếng hét, Dịch Tuấn ngã xuống trên tấm đệm chân bằng da cáo mềm mại.
“Anh Nam? Anh...đừng….” Dịch Tuấn thật sự ngạc nhiên, tại sao đột nhiên vừa mở mắt lại nhìn thấy anh, anh ta thật sự rất vui nha, chỉ là không rõ, mới sáng sớm đã dùng chiêu này, anh ta là một đại thiếu lười biếng, làm sao có thể là đối thủ của sĩ quan đặc chủng!
Dịch Tuấn không hề khó chịu khi bị anh ném xuống đất, ngược lại càng ngưỡng mộ thân thủ của anh.
“Anh, sao hôm nay anh lại đến đây? Nhớ em...” Dịch Tuấn trần truồng đứng dậy, nở nụ cười quỷ dị.
Người phụ nữ trên giường nghe tiếng ngã của Dịch Tuấn cũng từ từ tỉnh dậy. Thấy trong phòng có một người đàn ông xa lạ, cô ta hét lên một tiếng, vội vàng sờ soạng lấy tấm ga trải giường quấn chặt người mình, rồi lại nhìn Đoan Mộc Nam như thể một thần đồng, chiếc khăn che ngực khẽ trượt xuống…
Đoan Mộc Nam không thèm liếc một cái, kéo Dịch Tuấn lên, đi thẳng ra cửa.
“Ai? Anh...em còn trần truồng sao?” Anh ta hét lên một tiếng chói tai, nhưng không thể nào tránh thoát được sự giam cầm.
Đoan Mộc Nam không để ý đến tiếng la hét của anh ta, mở cửa phòng, ném anh ta ra ngoài, đi qua đại sảnh lầu hai. Dịch Tuấn bất đắc dĩ, một tay bảo vệ huyết mạch của mình, để bờ mông trần, bị kéo lê trên đường.
Đám người giúp việc nữ vừa nhìn thấy thiếu gia nhà mình đang khỏa bị Đoan Mộc Nam lôi ra ngoài, tất cả đều trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn một màn này, thậm chí còn quên xấu hổ….
“Tôi sẽ nhớ kỹ mấy người...” Dịch Tuấn nhìn thấy đám giúp việc nữ, cười xấu xa một tiếng, liếc mắt đưa tình với họ. Hôm nay mấy cô đã nhìn thấy anh ta, lần sau anh ta sẽ lấy lại hết tất cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.