Chương trước
Chương sau
Ngôn Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu. Đôi mắt ẩm ướt quyến luyến, không muốn xa rời và sợ hãi. Mà Dịch Tuấn đang tiêu hóa câu nói của anh, cô ấy là người phụ nữ của tôi, cả người ngây ngốc như một pho tượng, trước khi anh ta phản ứng lại, Đoan Mộc Nam lại cho anh ta một lời khuyên:
“Chú ý giữ khoảng cách.” Nói xong anh rời đi.
“Cô...cô ấy...” Nhìn thấy anh rời đi, Dịch Tuấn không nói được lời nào.
Sau đó quay đầu lại và nhìn Ngôn Thanh Thanh chằm chằm. Trong lòng không thể tưởng tượng nổi.
Cô gái này đã sử dụng phép thuật gì để trở thành người phụ nữ của đệ nhất thiếu gia thủ đô.
Ngôn Thanh Thanh bị anh ta nhìn sởn cả tóc gáy, toàn thân không được tự nhiên.
“Anh làm gì mà cứ nhìn tôi chằm chằm vậy.”
“Không phải, vừa rồi tôi nghe không lầm chứ, cô là phụ nữ của anh Nam?” Dịch Tuấn gõ vào tai hỏi.
“Nếu không nghe rõ có thể hỏi lại một lần nữa nha?” Ngôn Thanh Thanh mím chặt cái miệng nhỏ nhắn, không phủ nhận cũng không xác nhận.
“Haha, cũng sắc bén đấy.” Trong bao nhiêu cô gái, cô quả nhiên đúng là mỹ nhân.
Chẳng trách Đoan Mộc Nam thích, thì ra anh thích phong cách này, nhỏ nhắn xinh xắn thanh thuần.
(cảm ơn các bạn đã ủng hộ truyện của tôi, truyện được đăng tải trên https://dtruyen.com/)
Chỉ là, dù sao đi nữa hôm nay cũng không nên mang đến đây. Ở đây có bao nhiêu sói, hổ, anh Nam không biết hôm nay anh giải quyết như thế nào?
Chẳng lẽ trái ôm phải ấp sao?
“Em gái, em và anh Nam quen biết lâu chưa?”
“Tên tôi là Thanh Thanh.”
“Ồ, Thanh Thanh...em và anh Nam quen lâu chưa?”
“À, hôm ở quán bar tôi say rượu...Từ lần gặp mặt chính thức đến bây giờ...mười ngày.” Thanh Thanh không muốn nói, nhưng anh ta là bạn thân nhất của Đoan Mộc Nam, dù sao trước hay sau anh ta cũng biết.
Phồng má suy nghĩ.
“Hai người gặp nhau ở quán bar?”
“Đúng vậy.” Đó là nơi hai người gặp nhau lần đầu tiên.
Cô hầu gái, mới quen được mười ngày? Dịch Tuấn có thể hiểu sơ bộ về tình huống này.

“Thanh Thanh, em muốn vui đùa cùng anh Nam bao lâu?” Kiểu con gái này chắc không thể có quan hệ lâu dài được.
“Có lẽ là không lâu lắm.” Cô nghĩ thầm tốt nhất là nên trở về trước khi trường học tắt đèn.
“Anh Nam cũng có ý đó?” Có phải vì Thái Anh không có ở đây nên anh tùy tiện tìm một người để chơi đùa?
“Anh có thể hỏi anh ấy.” Thanh Thanh nhìn anh ta bằng ánh mắt trong veo nói.
“Vậy là tốt rồi.”Dịch Tuấn ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thanh Thanh, duỗi thẳng đôi chân dài của anh ta.
“Tốt cái gì?” Thanh Thanh nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh ta.
“Ồ, cô có biết bên trong phòng đó...” Anh ngoẹo cổ, nghĩ dù sao cô cũng không phải cô gái nghiêm túc, nói cho cô cũng không sao.
“Cô có muốn biết chuyện tình cảm của Đoan Mộc Nam không?” Dịch Tuấn nhìn Ngôn Thanh Thanh trông một mặt thanh thần, có lẽ cô không biết cô đang ở vị trí nào trong lòng Đoan Mộc Nam.
“Anh ta...có sao?” Không biết tại sao khi nghe Dịch Tuấn nói chuyện tình cảm của Đoan Mộc Nam, tim cô nhảy thình thịch, cô thật sự không biết gì về anh, không biết anh thích gì, ghét gì.
Vừa vặn lại có cơ hội, từ miệng bạn anh tìm hiểu một chút về anh.
“Này, xem ra cô thật không quá hiểu về anh Nam của chúng tôi.” Anh ta còn tưởng rằng cô gái này trẻ người non dạ, xem ra cần phải phổ cập cho cô một số kiến thức. Tình huống hôm nay đúng là hào hứng, Đoan Mộc Nam đột nhiên mang một cô hầu gái đến, điều này thật thú vị, mà anh ta giờ này lại đang nói chuyện với người phụ nữ của Đoan Mộc Nam.
“Anh Nam của chúng tôi phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, có bao nhiêu thiên kim hào môn muốn bò lên giường anh ấy, trở thành cháu dâu của Đoan Mộc gia.”
Dịch Tuấn nói chuyện về Đoan Mộc Nam một cách thoải mái, không gò bó.
Mà Đoan Mộc Nam bên này đã đi đến gian phòng của Cố Thái Anh.
Anh đã đến đây vài lần, vì liên quan nghề nghiệp, cho nên khả năng thích nghi với môi trường của anh rất nhạy cảm hơn bất kỳ ai khác. Anh nhớ kỹ địa hình.
Anh gõ cửa một cái. Cửa được mở ra, trong phòng một đám con gái đều mặc trang phục cổ trang, giống như bước vào hậu cung cổ đại. Các cô gái nhìn Đoan Mộc Nam, cười lớn, la hét.
“Nhân vật chính đến rồi.”
“Nhắc tào tháo là tào tháo đến...”
“Haha..haha...”
Đoan Mộc Nam thấy cảnh này cũng kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục lại nở nụ cười mê người.
Lịch sự hỏi: “Tôi có thể vào không?”
“Haha… đang chờ anh đấy? haha...”

Các cô gái mời Đoan Mộc Nam vào cửa, sao cứ giống như hương vị đón dâu vậy.
Cố Thái Anh ngồi giữa đám đông, cũng mặc Hán phục, gài trang sức cổ đại cao quý.
“Còn chưa bắt đầu đã vội vã đến xem chị Cố rồi.” Một cô gái nghịch ngợm nói.
Đoan Mộc nam tiến lên chào hỏi Thái Anh: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Thái Anh hào phóng đáp lại.
Các cô gái ồn ào la ó: “Chúng ta có nên tránh mặt hay không?”
“Không cần, tôi tới để tạm biệt, hôm nay tôi còn có hẹn với bạn, nên rời đi trước.”
Lời vừa nói ra, đám người xôn xao, trong phòng mọi người đều biết lần này Thái Anh trở về là vì Đoan Mộc Nam, hôm nay cố ý tổ chức bữa tiệc cũng là vì anh, phí hết tâm tư để tập vũ đạo cho anh xem, mọi thứ hết thảy đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh tới.
Rốt cuộc anh cũng tới, nhưng bữa tiệc chưa bắt đầu, anh lại muốn rời đi.
Các chị em vì Thái Anh mà bất bình.
“Tại sao? có việc gấp à?” Thái Anh hỏi với vẻ quan tâm mà không tức giận hay bực bội.
“Không phải, haha, không nghĩ tới ở đây lại náo nhiệt như vậy.” Đoan Mộc Nam cười nhẹ.
“Đoan Mộc thiếu gia còn sợ náo nhiệt sao?” Một cô gái hỏi trước mặt Thái Anh.
“Đây đều là bạn của anh trai em, em chỉ mời anh...em vất vả mới trở về một chuyến, tại sao? Không thể xem em khiêu vũ xong rồi đi được à?” Câu nói cuối cùng có chút ẩn ý.
Đoan Mộc Nam im lặng, mặc dù đối với chuyện cô khiêu vũ, một chút hứng thú cũng không có, nhưng anh và Cố Thái Anh là bạn tốt của nhau hơn mười năm, cô thông minh, nhã nhặn, cư xử đúng mực, anh không hề ghét cô.
Nghĩ đến chuyện vì một cuộc điện thoại với Thái Anh, làm cho Thanh Thanh đối mặt với tình cảm của mình, sau đó tỏ tình với anh.
Xem cô khiêu vũ, xem như cảm ơn cô, chuyện cô đã thành toàn chuyện tốt của anh và Thanh Thanh.
Nghĩ đến Thanh Thanh, khóe miệng của anh không khỏi cười một tiếng, sau đó mở miệng nói:
“Vậy được, xem xong khiêu vũ anh sẽ đi.”
Cố Thái Anh nhìn nụ cười quyến rũ của anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì, còn tưởng rằng câu nói của cô khiến anh thức tỉnh.
Cười nhẹ nói: “Anh đến sân trước chờ, chúng ta liền lập tức bắt đầu.”
“Được.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.