Những đứa trẻ lớn lên trong nhung lụa và quyền lực, rất tự nhiên sẽ sinh ra một loại cảm giác tinh tướng, tên Trần Xương Binh đang ngăn xe lại cũng có cái bệnh này. Trần Xương Bình là cháu đích tôn, loại bệnh này càng lộ rõ.
Dương Phàm thấy một việc rất kỳ lạ, vì sao Trần Xương Bình bình thường trước mắt mình không làm ra vẻ con nhà giàu mà luôn khách khí lễ độ, thậm chí còn có thể cảm giác trong lời nói của Trần Xương Bình chút kính trọng, việc này thật là có điểm không bình thường.
Lái xe ngừng xe lại, Dương Phàm đành hạ cửa sộ xuống. Trần Xương Binh nhìn qua chiếc xe, tiến tới cửa xe cười nói với Dương Phàm:" Anh đưa chú đi, xe này của ông nội quá khoa trương rồi."
Chiếc xe này ra khỏi cửa đại viện cảnh vệ thấy cũng phải hành lễ, quả thật là có chút khoa trương. Đương nhiên Dương Phàm cũng không dốt mà cho rằng Trần Xương Bình vì việc này mà chủ động đưa mình, tự nhiên ân cần, không gian trá mới là lạ. Chỉ là Dương Phàm nghĩ không ra, lão này nhìn thấy mình mấy lần rồi, mình hình như chả có giá trị gì để lợi dùng mà.
"Được, thế phiền anh vậy." Dương Phàm cười nói, tâm lý cũng muốn xem xem lão này rốt cục là muốn làm trò gì.
Việc liên quan tới Trần Xương Bình, Dương Phàm nghe được không nhiều, chỉ biết lão thích gái có chồng, một khi đã kết là phải nghĩ cách thịt cho bằng được mới ngừng tay, nghiêm túc mà nói thì đây cũng là một loại bệnh.
Trần Xương Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sy-do-phong-luu/179920/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.