Chương trước
Chương sau
Xấu hổ!
Tạ Nhu trở lại phòng, cho quần áo vào máy giặt, nói với Diệp Mị đang ngồi đọc sách trên sô pha.
- Cái gì? Cái gì mà xấu hổ?
Diệp Mị hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
- Có lẽ chị thích Phó bí thư Dương rồi.
Tạ Nhu lộ ra một tia ai oán, ngồi dựa vào Diệp Mị.
- Ôi chào! Thế mà em tưởng chuyện gì to tát. Em cũng thích anh ấy, em còn muốn lên giường với anh ấy nữa cơ. Nhưng quan trọng là người ta có coi trọng chúng ta hay không?
Diệp Mị tỏ vẻ thản nhiên. Hai người đều không phải đồng tính luyến ái thực sự, họ ở cùng nhau chẳng qua là vì phần lớn đàn ông trên thế giới này đều khiến họ chán ghét. Chỉ có điều Dương Phàm không ở trong phạm vi mà họ chán ghét mà thôi.
- Muốn chết, ý nhị một chút được không?
Tạ Nhu cười giơ tay lên nghịch lung tung trên ngực Diệp Mị. Diệp Mị không chút khách khí lập tức phản kích, hai người đùa giỡn một hồi….
... ....
Tình hình kinh tế tổng thể của thành phố Lưu Tuyền thuộc tầm thấp trong toàn tỉnh. Điều này chủ yếu là do vùng này là vùng núi cao. Tuy nhiên từ một mặt khác mà nói, đội ngũ cán bộ ở đây cũng không thoát nổi lời bình "không làm gì cả". Phạm vi của thành phố Lưu Tuyền có hai huyện, ba khu (một đơn vị hành chính của Trung Quốc). Xã Hồng Tinh thuộc huyện Tề Sơn là nơi đầu tiên mà Dương Phàm đến theo danh sách do Tiền Chính Thanh cung cấp.
Từ nội thành đi tới đó xa hơn trăm cây số, đường xá coi như không tồi, có hai trạm thu phí, một là ở thành phố, một là huyện. Sau hơn hai giờ hành trình, xe việt dã đã dừng lại ở cửa tòa nhà huyện ủy Tề Sơn. Thoạt nhìn thì đây là một tòa nhà rất có phong thái. Công trình kiến trúc cao nhất ở đây là một tòa nhà tám tầng, thoạt nhìn còn rất mới, có lẽ mới xây dựng chưa lâu. Xem lại một chút danh sách và tài liệu do Tiền Chính Thanh cung cấp thì thấy ghi rõ, hai bộ máy của huyện Tề Sơn đều ở cùng trong tòa nhà mới được xây dựng đầu năm trước này.
- Đi thôi!
Dương Phàm nhẹ nhàng nói với Lý Thắng Lợi đang lái xe phía trước. Chiếc xe việt dã lại tiếp tục đi. Hơn bốn mươi phút sau, chiếc xe đã đi tới trước cửa ủy ban nhân dân xã Hồng Tinh.
Cái gọi là trên làm dưới theo, tòa nhà ủy ban nhân dân xã Hồng Tinh tuy không hoành tráng như của ủy ban nhân dân huyện nhưng cũng là một tòa nhà cao năm tầng. Huyện Tề Sơn ở giao giới giữa tỉnh Giang Nam và tỉnh Giang Tây. Ủy ban nhân dân xã tọa lạc trong một thị trấn nhỏ, xung quanh có núi non bao bọc.
- Xuống xe đi một chút!
Dương Phàm nói xong mở cửa đi xuống, lững thững đi trên đường. Đường phố trong thị trấn cũng không rộng, hai bên đường đủ các hàng quán, có vẻ hơi chật hẹp. Đến cuối đường, Dương Phàm nhìn thấy một trong những đích đến của ngày hôm nay, trung học Hồng Tinh.
Tường vây cũ kỹ, phía sau là mấy khu nhà trệt. Đối diện sân thể dục nền đất là tòa nhà lầu duy nhất trong trường, một tòa nhà dùng để dạy học hai tầng. Dùng ánh mắt đánh giá một phen có thể nhìn ra được đến, tòa nhà dạy học này đích xác có lịch sử khá lâu.
Dương Phàm đi một vòng trong trường, bên cạnh lại có Tạ Nhu đi cùng nên hấp dẫn khá nhiều ánh mắt. Rất nhanh liền có một người đàn ông trung niên đi tới, có chút nghiêm túc nói:
- Các người đang làm gì ở đây? Hiện tại là giờ học, sao lại đi loạn trong này vậy?
Người đàn ông này mặc một chiếc áo jacket cũ, tóc húi cua đã lấm tấm hoa râm, đeo một đôi kính thật dày. Từ sau khi xuất hiện vật liệu từ nhựa tổng hợp, thấu kính thủy tinh cơ bản đã rời khỏi sân khấu lịch sử nên Dương Phàm chỉ đơn giản liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cặp kính mắt này cũng giống như ngôi trường này, đã có một hồi lịch sử.
- Đi ngang qua, tùy tiện nhìn. Ngôi trường này rất có lịch sử nhỉ!
Dương Phàm cười nói, giơ tay lấy bao thuốc lá Trung Hoa rút ra một điếu. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Nhận lấy điếu thuốc, sắc mặt người đàn ông này dịu đi một chút, nói:
- Có cái gì đẹp đâu? Chỉ là một ít nhà cũ kỹ, còn có khu lớp học bằng nhà ngói được xây dựng từ khi mới giải phóng xong.
Nói xong, người đàn ông liền châm thuốc bằng bật lửa mà Dương Phàm đã bật sẵn, hút một hơi, thở dài nói:
- Các anh chị muốn nhìn thì cứ tùy tiện xem đi.
Người đàn ông đó quay người đi, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt.
Người đàn ông tên là Nghiêm Hoa, hiệu trưởng của trung học Hồng Tinh. Vừa mới chỉ nhìn thoáng qua, y liền cảm thấy Dương Phàm tuyệt đối không phải nhân vật bình thường. Rất rõ ràng, Dương Phàm làm lãnh đạo trong thời gian dài đã dưỡng thành một khí độ của người cầm quyền. Trung học Hồng Tinh có hơn năm mươi phần trăm số phòng học cũ nát, cần phải xây dựng lại, vì thế Nghiêm Hoa cũng từng gửi báo cáo lên. Đáng tiếc rằng báo cáo lên tới huyện thì như trâu đất xuống biển, không hề có một chút phản ứng nào.
Xét về tuổi, theo bản năng thì Nghiêm Hoa cho rằng Dương Phàm có lẽ là lãnh đạo nào đó ở thành phố tới. Có đánh vỡ đầu thì Nghiêm Hoa cũng không thể tưởng được, người này không phải là lãnh đạo thành phố mà là phó bí thư tỉnh ủy. Nhưng nếu đi theo lãnh đạo, Nghiêm Hoa lại sợ bị lãnh đạo hoài nghi là dụng tâm kín đáo. Dù sao tình cảnh của trường học cũng rất rõ ràng, có thể thấy ngay được.
Tuy nói vậy nhưng Nghiêm Hoa vẫn lén lút đi ra xa, lặng lẽ theo dõi, phát hiện đôi nam nữ này đi dạo một vòng quanh trường học, hết nhìn đông tới nhìn tây, hơn nửa giờ sau mới đi. Nghiêm Hoa hơi thất vọng. Sao lãnh đạo này nhìn xong rồi mà không tìm hiệu trưởng hỏi thăm chút tình huống nhỉ?
Quá trình tu sửa phòng học về tổng thể thì chẳng có vấn đề gì lớn, tuy nhiên so với ủy ban nhân dân huyện và ủy ban nhân dân xã thì chênh lệch rất lớn. Có một điểm rất châm chọc là ở trên bức tường cũ nát của trung học Hồng Tinh có một câu khẩu hiệu "Dù khổ cũng không được để trẻ em khổ, dù nghèo cũng không thể để giáo dục nghèo".
- Còn muốn tiếp tục xem không?
Tạ Nhu ở bên cạnh cười hỏi.
Dương Phàm lắc đầu, xoay người hỏi Lý Thắng Lợi đang đi theo phía sau:
- Trong tài liệu, tòa nhà ủy ban nhân dân huyện xây mất bao nhiêu tiền?
- Tòa nhà ủy ban nhân dân huyện là bốn phảy bảy triệu tệ, tòa nhà ủy ban nhân dân xã là hai phảy không bảy triệu.
Lý Thắng Lợi không chút do dự báo cáo số liệu.
Dương Phàm nghe xong không khỏi thở dài một tiếng khẽ lắc đầu nói:
- Trở về nhớ rõ chuyển giao tài liệu cho phó chủ tịch tỉnh Thiệu chủ quản giáo dục.
Loại chuyện này cho dù Dương Phàm thấy cũng không tiện nhúng tay vào. Trở lên xe, Dương Phàm lật qua tài liệu một chút, thản nhiên nói:
- Trở về đi! Không cần nhìn.
Đã chứng thực Tiền Chính Thanh không khuyếch đại, Dương Phàm cảm thấy không cần thiết phải lãng phí tinh lực để đi khắp nơi xem xét nữa. Dù sao Dương Phàm không phải phó chủ tịch tỉnh chủ quản giáo dục, loại chuyện này có thấy thì chỉ cần chuyển đạt một chút cho đúng mực là được.
Hai ngày sau, trên bàn Bí thư Tỉnh ủy Hác Nam xuất hiện một tập tài liệu. Đây là tài liệu kể lại tỉ mỉ sự kiện tập thể phát sinh ở thành phố Lưu Tuyền do Dương Phàm mang về giao cho Na Mẫn chuyển cho Hác Nam.
Tài liệu do Dương Phàm trình, Hác Nam tự nhiên sẽ không chậm trễ, đeo kính lão lên cẩn thận xem. Sau khi xem hơn một giờ, mặt mày Hác Nam cau mày, mặt lộ vẻ suy tư. Đầu tiên Hác Nam nghĩ chính là Dương Phàm định thông qua chuyện này thu được cái gì? Là uy hiếp quyền uy của Bí thư Tỉnh ủy sao? Rất rõ ràng không phải, bằng không Dương Phàm hoàn toàn có thể nói chuyện này ra trong hội nghị thường ủy tỉnh ủy, tiến hành một cuộc đột kích mà không gửi cho Hác Nam thẩm duyệt trước.
Nếu không phải dụng tâm kín đáo, thì phải xuất phát từ góc độ công tác. Về việc này, dù Chu Cao Minh là do chính tay Hác Nam đề bạt lên nhưng cũng không thể che chở quá mức.
Cầm lấy điện thoại, Hác Nam hơi hơi suy tư một chút, bấm dãy số phòng làm việc của Dương Phàm:
- Đồng chí Dương Phàm, tôi đã đọc tài liệu cậu chuyển tới. Có tiện không thì lên đây nói chuyện một chút?
- Tôi đi lên ngay!
Dương Phàm không chút do dự, buông việc đang làm, đi ra khỏi phòng làm việc.
Từ sau khi bỏ hội nghị bí thư, vấn đề nhân sự thoạt nhìn không còn là do vài người nói nữa, quyền lực của Ban Tổ chức cũng phóng đại lên.
Vấn đề nhân sự đều phải đưa ra hội nghị thường ủy, theo ý nghĩa này mà nói, đây là một loại biểu hiện dân chủ.
Ngược lại thì sao? Vấn đề nhân sự trước khi lên hội nghị sẽ phải do bí thư định trước, dẫn tới rất nhiều biến hóa tinh tế, dường như quyền lực càng tập trung hơn. Khi Hác Nam còn đang hưng thịnh, bởi vì Ban tổ chức phối hợp nên ở vấn đề nhân sự, nói là nhất ngôn cửu đỉnh căn bản không quá phận.
Sau khi Triệu Phong đến, hết thảy đều đã xảy ra biến hóa, kết quả này ngược lại là thành toàn cho người tới sau là Dương Phàm. Vốn rất dễ trở thành vị trí ngồi cho đủ chỗ, hiện giờ ngược lại trở thành một lực lượng hết sức quan trọng. Đương nhiên, việc này cùng quan hệ trực tiếp tới năng lực cá nhân của Dương Phàm và số phiếu Dương Phàm nắm giữ trên hội nghị thường ủy.
Càng mấu chốt chính là thái độ của Dương Phàm rất công bằng, làm việc nghiêm túc, không hề giơ tay loạn, làm gì cũng rất đúng quy củ. Điều này thật ra khiến Hác Nam khá bội phục. Hiện tại Hác Nam cần làm rõ là, Dương Phàm đệ trình báo cáo này là chỉ giới hạn trong phạm vi công tác, hay là cất giấu điều gì khác?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.