Rốt cục, từ trong ủy ban có một người béo đi ra, đầu đầy mồ hôi giơ loa lớn tiếng hô: - Các bà con cô bác, xin mọi người nghe tôi nói. Thị trưởng Tiền đang họp trên tỉnh, mọi người có yêu cầu gì, có thể chọn ra một vài đại biểu, nói lại tình huống với tôi, tôi sẽ phản ánh lại với thị trưởng. - Gần đây ủy ban nhân dân tỉnh có tổ chức hội nghị nào cần mời thị trưởng tham gia không? Dương Phàm nghe thấy vậy, quay người lại hỏi Lý Thắng Lợi. Lý Thắng Lợi nghe xong ngẫm nghĩ một chút nói: - Không có nghe nói! Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút! Lý Thắng Lợi nói xong vội vàng đi sang một bên gọi điện thoại, rất mau trở lại hạ giọng nói: - Bên ủy ban nhân dân tỉnh nói không có hội nghị nào! - Dối trên lừa dưới! Giọng nói Dương Phàm lạnh ghê người. Lý Thắng Lợi thầm nghĩ, nếu bộ máy ủy ban nhân dân thành phố Lưu Tuyền không xử lý tốt vấn đề này, khẳng định sẽ gặp bi ai. Không có chứng cớ minh xác, Dương Phàm sẽ không động tới cá thị trưởng, phó thị trưởng, nhưng phó thị trưởng hoặc thị trưởng nào được phân công quản lý việc này, chỉ cần Dương Phàm ở tỉnh Giang Nam một ngày, phỏng chừng họ sẽ không thể có tiến bộ gì được. Chẳng lẽ để xảy ra sự kiện quần thể thế này mà vẫn muốn thăng tiến sao? Gã béo này gào khản cổ họng, quần chúng vẫn bất động, tiếp tục đứng ở cửa ủy ban. Mặt trời buổi chiều thật sự gay gắt, Dương Phàm ở bên ngoài chờ một giờ cảm thấy rất khó chịu. Nhìn một đám quần chúng quần áo ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt Dương Phàm càng ngày càng khó coi, cười lạnh hạ giọng nói: - Thấy không, mấy lão quan chức trong ủy ban chỉ sợ là trong lòng chỉ cần có chút nghĩ gì tới quần chúng, sẽ không nhẫn tâm để mọi người phơi nắng dưới ánh mặt trời gay gắt thế này, còn mình thì ở trong phòng hưởng thụ điều hòa. Lý Thắng Lợi lộ ra sắc mặt giận dữ nói: - Tôi vào xem! - Bảo mấy cô Tạ Nhu ra đây, hiểu biết tình huống một chút rồi nói sau. Nguồn truyện: Truyện FULL Dương Phàm nói xong lui lại phía sau. Lý Thắng Lợi hướng về phía Tạ Nhu vẫy vẫy. Mọi người tụ tập lại trong chỗ nghỉ ngơi của một siêu thị gần đó. - Vất vả! Dương Phàm tiếp đón Tạ Nhu và Diệp Mị ngồi xuống, đưa một cốc trà đá tới. - Phó bí thư Dương, sự việc là thế này… Tạ Nhu nhận cốc trà Dương Phàm đưa tới, uống một ngụm, vội vàng tới mức còn không lau miệng đã vội vã giới thiệu tình huống. Sở dĩ có tên là thành phố Lưu Tuyền là bởi vì vùng này có rất nhiều suối. Vòi phun nước ở quảng trường Bách Hoa tại trung tâm thành phố chính là từ thiên nhiên cải tạo mà thành. Trước đây hai năm, ở một thôn vùng núi tên là Dương Gia Loan phát hiện suối nước nóng, dẫn đến không ít nhà đầu tư tới khai phá xây dựng làng du lịch. Lẽ ra đây là chuyện tốt, sau khi giải phóng mặt bằng, hơn trăm hộ dân của Dương Gia Loan mất đất những thu được bồi thường kinh tế, cũng có thể có đường mưu sinh khác. Vấn đề chính là hơn ba trăm hộ dân mới chỉ nhận được một nửa số tiền đền bù, một nửa còn lại chậm chạp mãi vẫn không thấy đâu. Không nhận được tiền, quần chúng bắt đầu tìm ủy ban nhân dân xã. Kết quá là chính quyền đá bóng lẫn nhau, lấy lý do là tiền của nhà đầu tư không chuyển tới. Lý do này rõ ràng không thể thỏa mãn quần chúng, vì thế bắt đầu có người đến thành phố kêu oan. Một lần, hai lần,N lần, ủy ban nhân dân thành phố đều không đưa ra được câu trả lời nào. Rốt cục quần chúng đã tới cực hạn kiên nhẫn, trong thôn có mấy sinh viên tốt nghiệp trở về, lúc này tổ chức hành động kêu oan tập thể. Tạ Nhu nói xong tình huống, Dương Phàm lấy di động ra bấm số của Lâm Chí Quốc: - Đi ra chưa? - Không có ai! Lâm Chí Quốc trả lời đơn giản mà rõ ràng. Dương Phàm đứng phắt dậy, nhìn đồng hồ một chút, thấy đã là ba giờ rưỡi chiều, mặt trời bên ngoài vẫn gay gắt như trước. - Hừ hừ! Xem ra hôm nay không bị cảm nắng mấy người, ủy ban nhân dân thành phố sẽ không có ai đi ra. Được, được lắm! Nói xong Dương Phàm sải bước ra khỏi siêu thị, đi nhanh tới ủy ban nhân dân thành phố. Đi tới trước cửa ủy ban nhân dân thành phố, Lâm Chí Quốc từ trong đám người đi ra đón. Dương Phàm thấy quần chúng không hề ầm ĩ mà ngược lại im lặng đứng dưới ánh nắng, không hề có thái độ bạo lực, bất hợp tác. Dương Phàm nhìn lướt qua cửa ủy ban, vẫn không hề thấy bóng dáng một cán bộ phụ trách nào đi ra, cho dù là một phó thị trưởng cũng không hề thấy ai. Sự thờ ơ của những kẻ này đã hoàn toàn chọc giận Dương Phàm. - Nhường một chút! Dương Phàm bắt đầu chen dần về phía cửa. quần chúng yên lặng nhường đường cho Dương Phàm, hơi kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi đang đi về phía cửa ủy ban. - Đứng lại! Đang làm gì? Khi Dương Phàm đang đi tới thì bị một cảnh sát giơ tay ngăn cản. Dương Phàm đứng lại, giơ tay lấy thẻ công tác từ trong ví ra, đưa vào tay viên cảnh sát nói: - Tự mình xem đi. Nói xong, Dương Phàm lại đi tiếp vào trong. Viên cảnh sát đang muốn tiếp tục ngăn lại, tuy nhiên thấy Dương Phàm chỉ có một mình liền không tiếp tục ngăn lại, cúi đầu nhìn thoáng qua thẻ công tác. Sắc mặt viên cảnh sát đột nhiên biến đổi, tay run lên, đánh rơi thẻ công tác xuống đất. Viên cảnh sát khẩn trương xoay người nhặt lấy thẻ, vội vàng chạy đuổi theo, trả lại thẻ công tác cho Dương Phàm nói: - Phó bí thư Dương, rất xin lỗi. Dương Phàm lạnh lùng nhận lấy thẻ công tác, nhìn quân hàm cảnh sát trên vai y, quay người lại chỉ vào quần chúng đứng ngoài cửa nói: - Anh ít nhất cũng là một phó cục trưởng nhỉ. Trời nóng thế này, sao ngay cả một ít nước cũng không biết chuẩn bị? Không chờ hắn trả lời, Dương Phàm đã đi nhanh vào trong. Lúc này Lý Thắng Lợi và Lâm Chí Quốc bị cảnh sát ở cửa ngăn lại, Dương Phàm nghiêm khắc lớn tiếng nói: - Để cho bọn họ vào đi! Tạ Nhu đứng ở bên ngoài nhìn, trong lòng đột nhiên có cảm giác nói không nên lời. Nếu đổi chính mình là Dương Phàm, sẽ làm ra hành động đắc tội rất nhiều người thế này sao? Kết luận là rất rõ ràng! - Sao không ngăn hắn ta lại? Gã mập lúc trước hỏi viên cảnh sát với vẻ rất mất hứng, ánh mắt cảnh giác nhìn Dương Phàm như thể đề phòng trộm cướp vậy. Dương Phàm nghiêm khắc đảo ánh mắt qua mặt gã mập, lạnh lùng nói: - Tên? Chức vụ? - Vì cái gì mà tôi phải nói cho anh? Anh là ai? Gã mập đã cực kỳ mệt mỏi. Vì phải ứng phó từ đầu tới giờ nên tâm tình y rất tệ, khi nói thì hung hăng trừng mắt nhìn Dương Phàm. - Lão Tiếu, đây là phó bí thư tỉnh ủy Dương! Viên cảnh sát nhẹ nhàng túm lấy gã mập, khẽ nói. - Tôi bất kể hắn là ai… anh nói cái gì cơ? Với địa vị hiện tại của Dương Phàm, hoàn toàn không hề để loại tôm tép như Tiếu mập này vào mắt, cũng không thèm so đo với y, bởi vì Tiếu mập này thậm chí còn không đủ tư cách khiến Dương Phàm tức giận. Đây không thể nói là đau khổ cho phó chánh văn phòng Tiếu Lộ của ủy ban nhân dân thành phố Lưu Tuyền. Phó bí thư tỉnh ủy muốn truy cứu trách nhiệm cũng không tới đầu của y chứ, nếu muốn tìm đối tượng phiền toái, tự nhiên là có người khác. Như sự tình hôm nay, cần có một người tới trước mặt Dương Phàm để đưa ra một lời giải thích hợp lý. Người này, chính là đương nhiệm thị trưởng Lưu Tuyền - Khâu Ái Quốc Cho nên trong lúc phó chánh văn phòng Tiếu còn đang khiếp sợ đờ cả người, Dương Phàm đã đi rất nhanh. Lý Thắng Lợi và Lâm Chí Quốc cũng đi theo sát phía sau, tự nhiên không có ai dám ngăn trở. - Phó bí thư tỉnh ủy Dương? Tiếu mập còn đang lầu bầu, lúc này mới xem như phục hồi tinh thần lại, hô to một tiếng: - Hỏng rồi! Lập tức như lửa đốt mông, thân hình nặng nề, kềnh càng của y lao nhanh đuổi theo. Đi thẳng lên tòa nhà trung tâm, hiện tại đang là giờ làm việc, trong phòng đều có ngườ. Bên ngoài huyên náo như vậy, Dương Phàm đi suốt trong tòa nhà, không ngờ không hề phát hiện một người nào ra ngoài xem náo nhiệt. VỚi bản tính thích náo nhiệt của người Trung Quốc, trên đường có người đánh nhau cũng phải có hàng đống người quây lấy xem náo nhiệt, hiện tại bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, bên trên hành lang không ngờ không hề phát hiện một người nào xem náo nhiệt. Việc này rõ ràng không hề bình thường. Không hợp với lẽ thường, tất nhiên sự việc phải có nguyên nhân, đây là logic rất đơn giản! Dương Phàm hơi bước chậm lại theo bản năng, không đi tới phòng thị trưởng ở lầu ba mà chậm rãi đi đến căn phòng có tấm biển văn phòng thị ủy, vừa đi vừa cẩn thận quan sát hết thảy dọc đường đi. Trong mỗi căn phòng dọc đường đi đều có người, tuy nhiên cũng không hề làm việc mà túm năm tụm ba thì thầm nói chuyện. Thỉnh thoảng cũng có người nhìn ra ngoài cửa sổ nhưng không hề có ai đi ra hành lang, ngẫu nhiên cá biệt có người đi ra cũng vội vàng đi vào ngay. Lửa giận trong lòng Dương Phàm dần bình ổn, dừng bước quay người lại, thấy Tiếu mập từ dưới lầu đang thở hổn hển đuổi theo. - Phó bí thư Dương, tôi là phó chánh văn phòng ủy ban Tiếu Lộ, xin hỏi ngài có chỉ thị gì? Tiếu Lộ khẩn trương tiến lên, hơi hơi khom người, cẩn thận hạ giọng hỏi. Lúc này trong lòng Tiếu Lộ đầy bất an. Vừa mới rồi y có hành vi quá đáng với Phó bí thư Dương, đủ để y mất đi thân phận viên chức. - Tiếu Lộ, tôi nói hai chuyện, anh khẩn trương xử lý một chút. Khác hẳn với những gì Tiếu Lộ dự tính, Dương Phàm thản nhiên nói: - Thứ nhất, lập tức an bài người mang đồ uống cho quần chúng bên ngoài. Thứ hai, lập tức mời người phụ trách liên quan của ủy ban nhân dân ra mặt đối thoại với quần chúng bên ngoài.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]