Chương trước
Chương sau
Muốn báo đáp anh, chính em là đủ rồi.
Dương Phàm thở dài một tiếng, trong lòng cảm thấy bi ai vì Tần Hinh có hành động như vậy. Tần Hinh làm như vậy cũng chính là muốn thắt chặt hắn lại hơn chút nữa. Phụ nữ ai cũng phải già đi, tuy rằng lúc này Tần Hinh vẫn còn xinh đẹp nhưng không thể tự tin thắng nổi thời gian.
Dương Phàm nói xong liền ngồi xuống, nhìn Tần Hinh. Tần Hinh nhanh ý hiểu được, thân hình lắc lư như rắn, giơ tay lên thoát hết quần áo, biến mình thành một người ngọc sáng bóng, sau đó chậm rãi quỳ gối trước mặt Dương Phàm, ngửa mặt lên mỉm cười với vẻ ngoan ngoãn và lấy lòng, tiếp đó há đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn ra.
Ánh trăng như nước, trong bóng tối, Tần Hinh lặng lẽ đi ra khỏi giường, mở cửa bước ra ngoài. Chỉ chốc lát, một bóng dáng xinh đẹp chợt lách qua cửa, chui vào trong chăn.
Đang mơ màng ngủ, Dương Phàm than thở:
- Đi đâu thế?
Bóng dáng xinh đẹp đó không nói gì, chỉ có một bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé thò xuống dưới. Dương Phàm bị lạnh lập tức giật mình, hơi tỉnh lại một ít cười khổ nói:
- Em muốn cho anh mệt chết sao?
Xét về kỹ xảo thì bàn tay lạnh lẽo nhỏ bé đó có vẻ hơi vụng về.
Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng sấm. Mưa xuân quý như vàng, từng giọt tí tách như đang quấy rầy thật đáng ghét. Tâm tình Tần Hinh hơi tệ, đứng bên cửa sổ, dán mặt vào tấm thủy tinh lạnh lẽo, lặng lẽ nhìn ngọn đèn mờ mờ sau màn mưa. Trong phòng là một thế giới ấm áp, bên ngoài là cơn mưa xuân hoàn toàn tương phản. Rất lâu trước kia, Tần Hinh có một giấc mộng cho cuộc sống của mình, sau đó phải trả giá rất nhiều, giấc mộng đó mới thành hiện thực. Hiện giờ thời gian qua đi, da thịt cũng không còn săn chắc nữa, bầu vú cũng bắt đầu có dấu hiệu rủ xuống. Nhiều khi Tần Hinh chợt hoảng sợ tỉnh dậy sau giấc mộng.
Trong căn phòng cách vách đang xảy ra sự tình gì, Tần Hinh biết rất rõ, tuy rằng không cam lòng nhưng sâu trong nội tâm lại cho rằng chỉ có thể như vậy. Đàn ông đều là có mới nới cũ, đàn bà có lẽ sẽ cả đời đi theo một người đàn ông không cần quan tâm hắn biến thành như thế nào, tuy nhiên đàn ông tuyệt đối không làm được điểm ấy. Dù thân thể có đẹp đẽ tới đâu, đối mặt thời gian lâu dài cũng sẽ mất dần cảm giác.
Phía sau truyền đến tiếng mở cửa nhẹ nhàng. Thân hình Tần Hinh hơi rung lên. Theo thời gian mà nói thì sẽ không nhanh như vậy. Trong phòng chỉ có ba người, như vậy kết quả không cần đoán cũng biết.
Mở cửa đi vào, Dương Phàm cầm một bao thuốc trong tay, châm một điếu ngồi trên ghế không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn Tần Hinh chăm chú. Nội y bao lấy thân hình tuyệt đẹp, vòng eo thon và cặp đùi dài, còn cả cặp mông vẫn căng đầy như trước.
Ngửi thấy mùi thuốc lá, Tần Hinh chậm rãi xoay người lại, đón nhận ánh mắt bình tĩnh của Dương Phàm, mỉm cười ngượng ngùng như một đứa bé làm sai điều gì, khuôn mặt hơi ửng hồng, chậm rãi đi tới trước mặt Dương Phàm, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tần Hinh không giải thích, Dương Phàm cũng không mở miệng. Hai người cứ thế lặng lẽ ngồi cạnh nhau, mãi cho đến khi Dương Phàm hút hết một điếu thuốc lá, Tần Hinh thuần thục cầm lấy điếu thuốc tàn trong tay Dương Phàm, dụi vào trong gạt tàn dưới gầm bàn. Hành động nhận sai này của cô có vẻ khá ngốc nghếch trong mắt Dương Phàm.
- Anh cũng không còn trẻ nữa. Không phải ở tuổi cứ nhìn thấy mỹ nữ là muốn lên giường.
Dương Phàm trầm giọng nói đầy sức hút. Quay lưng về phía Dương Phàm, thân hình Tần Hinh hơi cứng lại, sau đó quay lại cười rạng rỡ.
- Hiện tại anh không có thói quen lên giường với người đàn bà xa lạ, cho nên anh tâm lĩnh hảo ý của em. Còn cô gái kia, về sau em cứ chiếu cố nhiều hơn đi, cứ nói là anh nói.
Khi nói lời này, Dương Phàm có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Tần Hinh thoáng lộ vẻ áy náy, cúi đầu khẽ nói:
- Cần gì phải đeo oan ức như vậy?
- Cô ấy cần phải có hành động trả giá. Quên đi, không nói tới cô ta nữa. Cũng không còn sớm, ngủ đi.
Nói xong, Dương Phàm nằm xuống giường, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh. Tần Hinh vẫn đứng tại chỗ, đôi mắt trong veo như làn thu thủy lặng lẽ nhìn biểu tình bình tĩnh của người đàn ông. Nói thật, Tần Hinh không hề dự đoán được kết quả này.
- Như thế nào? Xa nhau lâu ngày, không có thói quen ôm anh ngủ sao? Hay là sức chiến đấu của anh đã suy giảm tới mức không đủ làm em thỏa mãn?
Nằm trên giường, Dương Phàm cười cười tự giễu, chui vào trong chăn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Câu nói đùa này chẳng có gì đáng cười nhưng trong mắt Tần Hinh vẫn ánh lên một giọt lệ, không kìm nổi lăn xuống khóe mắt.
Chăn bị xốc lên, một thân thể lạnh lẽo dán vào phía sau, một đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy thắt lưng Dương Phàm. Đôi môi đỏ mọng nóng bỏng ra sức hôn lên thân, lên cổ Dương Phàm. Dương Phàm lặng lẽ nằm im không nhúc nhích. Rất nhanh, nửa lưng áo ngủ của Dương Phàm đã ướt một mảng.
- Mẹ kiếp, thực sự nghĩ là anh ăn kiêng à?
Dương Phàm khẽ gầm lên, quay người lại nhìn Tần Hinh chằm chặp. Tần Hinh bị mắng cũng không hề tức giận, bình tĩnh đón nhận ánh mắt mang theo lửa giận của Dương Phàm, giọng nói hơi nghẹn ngào:
- Em già rồi, tới đi anh….
-------------------------
Trong căn phòng riêng ở hội sở, tiệc rượu vẫn đang tiếp tục. Thực tế Tôn Đăng Khoa không hề xốc nổi như bề ngoài. Y hợp tác với Trần Xương Khoa cũng không chỉ đơn giản muốn kiếm tiền. Trần gia là một quái vật lớn, nếu Tôn Đăng Khoa có thể thông qua quan hệ với Trần Xương Khoa mà kết giao được với nhân vật lãnh đạo trong Trần gia, vậy sẽ quyết định tới vị trí của Tôn Đăng Khoa trong Tôn gia.
Cho nên biết được Dương Phàm là lão Tứ của Trần gia, cũng là ngôi sao hy vọng sau này của Trần gia, Tôn Đăng Khoa vốn còn tính toán kiếm chác chút đỉnh giờ lập tức toàn bộ bay mất, đồng thời trong lòng hơi hối hận, còn hơi hoài nghi liệu đây có phải là Trần Xương Khoa đào hố để mình nhảy vào không. Bề ngoài thì Tôn Đăng Khoa khá mạnh mẽ và kiêu ngạo kỳ thật là một thủ đoạn dùng để che dấu bản thân. Bên trong Tôn gia không đơn giản như Trần gia, Tôn Đăng Khoa không theo chính trị nhưng ở phương diện khác cũng chiếm một vị trí khá uy quyền.
Khi uống tới độ, Tôn Đăng Khoa cáo từ rời đi, không trở về biệt thự mà mình đang ở một mình mà lái xe thẳng về nhà.
Trong thư phòng vẫn sáng đèn, chứng minh phó chủ tịch Hội Giám sát Chứng khoán Tôn Đạo Đức vẫn còn đang bận rộn làm việc. Tôn Đăng Khoa rất hiểu bố mình là người thế nào. Sự nghiệp vĩnh viễn là vị trí số một.
Khi con trai gõ cửa, Tôn Đạo Đức chỉ hơi quay đầu lại nhìn, tháo kính xuống nhẹ nhàng dụi mắt, thản nhiên hỏi:
- Nghĩ gì mà lại về lúc này?
Tôn Đăng Khoa đã sửa lại biểu tình cợt nhả ở bên ngoài, chậm rãi đi tới bên cạnh bố, rót cho ông một chén trà, đặt chén trà xuống mới hạ giọng nói:
- Hôm nay ở chỗ lão Nhị của Trần gia, con gặp một người. Người này không phải họ Trần nhưng lại là người trẻ tuổi có tiền đồ nhất của Trần gia.
Trên khuôn mặt bình tĩnh của Tôn Đạo Đức hơi co giật mấy cái, chậm rãi quay người lại, đối diện với Tôn Đăng Khoa, hỏi với giọng vẫn trầm ổn như trước:
- Là một người trẻ tuổi tên là Dương Phàm hả? Bố biết người này. Trước kia cậu ta đã từng tạm giữ chức ở Hội Giám sát Chứng khoán để rèn luyện. Đó là một học trò của Chu Minh Đạo, hiện tại là phó viện trưởng của Viện Khoa học Xã hội, chủ trì công tác.
- Có lẽ là con đã có chút hiểu lầm với anh ta, nhưng con cho rằng ngược lại đây chính là một cơ hội.
Tôn Đăng Khoa cũng bình tĩnh nói, tuy nhiên không giải thích cụ thể.
Tôn Đạo Đức cũng không có ý truy vấn mà thản nhiên nói:
- Sức ảnh hưởng của Chu Minh Đạo rất lớn, hơn nữa ở lĩnh vực tài chính, ông ấy từng là Thái Sơn Bắc Đẩu. Có thể nói, chính sách tài chính quốc gia trong ba mươi năm qua đều có ảnh hưởng ngôn luận của ông ta. Lý Kế Minh là học trò của Chu Minh Đạo. Khi Chu Minh Đạo còn sống, hắn còn có thể mơ hồ đè bố một cái đầu.
Tôn Đăng Khoa biết bố mình và phó chủ tịch Lý tranh đoạt vị trí xếp hạng, thậm chí trong năm năm tới, việc chọn người này cũng tương đương với việc chọn người đứng đầu Hội Giám sát Chứng khoán.
Tôn Đăng Khoa không nói chuyện, chỉ lặng lẽ chờ bố mình nói tiếp. Quả nhiên Tôn Đạo Đức nói tiếp:
- Bố có nghe nói về con người Dương Phàm này. Khi Chu Minh Đạo mất, mấy đứa con đều ở nước ngoài, cậu ta tự nhận làm hiếu tử. Lúc ấy bố cũng ở đó, đó là một người nhớ tình bạn cũ và trọng tình nghĩa.
- Nếu bố có thể tiến thêm một bước, tương lai sẽ thế nào, ai có thể biết được?
Tôn Đăng Khoa cười kín đáo ướm thử một câu.
Biểu tình Tôn Đạo Đức hơi ngưng lại, không lập tức nói gì mà trầm sắc mặt một hồi mới nghiêm trọng nói:
- Lời nói này tuyệt đối không được nói với người thứ ba, không được gây ra phiền toái không cần thiết.
Ông cụ Tôn gia vẫn còn trên vị trí, hơn nữa vẫn chưa có ý xác định người nối nghiệp. Hiện tại thoạt nhìn bác cả có tiếng nói cao nhất nhưng trong lòng Tôn Đăng Khoa biết rất rõ, bố mình không hề cho là đúng, cho rằng con đường làm quan của bác cả thuận lợi thực ra là do ông cụ thiên vị là chính.
- Con biết cần phải làm gì. Con sẽ trở thành bằng hữu của Dương Phàm.
Tôn Đăng Khoa mỉm cười, chậm rãi đứng lên, quay người đi ra ngoài. Tôn Đạo Đức nhếch miệng lộ ra một ý cười khó có thể phát hiện, thuận tay kéo ra một tập tài liệu trong ngăn kéo. Viện Khoa học Xã hội Bắc Kinh vẫn là một đơn vị hợp tác của Hội Giám sát Chứng khoán, một ít đề tài nghiên cứu vẫn là do hai đơn vị hợp tác cùng làm. Tập tài liệu này là một đề tài gần đây. Tôn Đạo Đức cầm lấy, xoạt xoạt phê lên mấy chữ "Bản thân tôi tự phụ trách".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.