Chương trước
Chương sau
Dương Phàm không nói lời nào, bình tĩnh nhìn La Thành chừng hơn mười giây, tới mức trên mặt La Thành hiện lên một tia xấu hổ, tiếp tục giải thích:
- Thực không phải cố ý, loại chuyện này thường có mà.
Dương Phàm chậm rãi đi đến trước mặt kẻ săn ảnh kia, cẩn thận đánh giá một phen, phát hiện trong ánh mắt kẻ đó đầy sợ hãi, đang run lẩy bẩy. Lúc này Dương Phàm mới chậm rãi đi tới trước xe, mở cửa xe bước vào. Trước khi lái xe đi, Dương Phàm hạ cửa sổ xuống nói với La Thành:
- Đều là bạn bè lâu ngày, về sau ngàn vạn lần đừng làm như vậy, bằng không thì đừng làm bạn bè nữa.
Chiếc xe chậm rãi biến mất ở trong bóng đêm. La Thành đứng ở tại chỗ nhìn theo Dương Phàm rời đi, lúc này mới giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán. Chuyện này lại biến thành như vậy, đánh chết La Thành cũng không thể tưởng tượng được. Y lắc đầu quay lại hội sở, nghe thấy Tôn Đăng Khoa đang hỏi Trần Xương Khoa:
- Nhị ca, người kia là ai thế? Sao lại nóng nảy vậy?
- Ở Bắc Kinh này còn ai dám động thủ với tôi chứ? Trừ lão Tứ nhà chúng ta ra còn có thể có ai?
Trần Xương Khoa vẻ mặt cười khổ, một quyền vừa rồi của Dương Phàm quả thực khá nặng, đến giờ vẫn còn ngâm ngẩm đau. Trần Xương Khoa nhe răng nhếch miệng hít hà một hơi, nói với Tôn Đăng Khoa với một vẻ rất bất mãn:
- Đăng Khoa, tôi có thể tùy tiện giới thiệu người cho cậu sao? Sao cậu không hỏi thăm rõ ràng đã cho thủ hạ gây rối với người ta?
Tôn Đăng Khoa quay đầu lại nhìn thằng ranh vừa rồi, thấy mặt y vẫn còn vết tự tát, gượng cười nói:
- Nhị ca, mọi người như vậy rồi, coi như hết được không? Tôi chưa biết đó là Tứ gia, nếu biết sao tôi có thể tranh đoạt đàn bà với anh ấy chứ?
Đột nhiên, Tôn Đăng Khoa tự vả vào mồm mình một cái thật mạnh:
- Tôi đúng là trí nhớ chó, lúc trước đã nghe anh nhắc tới tên Tứ gia rồi, sao lại quên được nhỉ?
Trần Xương Khoa thở dài nói:
- Trong những người đồng lứa nhà tôi, chỉ có lão Tứ mới có thể nói chuyện trước mặt ông cụ. Nó đánh tôi một quyền, coi như tôi phải chịu. Đi, trở về uống rượu, thương lượng đại kế phát tài của chúng ta.
La Thành đứng ở một góc cười ha hả, giơ tay vẫy vẫy, gã trẻ tuổi săn ảnh vừa rồi xuất hiện như ma quỷ. La Thành lấy ví ra, rút một tập tiền đưa cho y nói:
- Mau cút đi, về sau kín miệng một chút. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyentop.net
Tên này quả nhiên là hành theo chỉ đạo, vừa rồi còn giả bộ sợ chết, như thể thật sự bị người ta bẻ một chân một tay vậy, hiện tại thì cười tươi như hoa nở, nhận lấy tập tiền, liên tục gật đầu nói:
- Ngài yên tâm, sự tình bảo đảm mục nát ở trong bụng tôi.
La Thành lộ ra biểu tình không kiên nhẫn, phất phất tay. Tên kia lập tức lùi ra sau, biến mất. Sau khi sửa sang lại chút bề ngoài, trên mặt mang theo vẻ chua xót, La Thành tiến vào phòng, vừa vào cửa đã oán giận:
- Nhị ca của tôi, lần này tôi bị ngài cho xuống hố rồi. Người anh em Tứ gia nhà ngài đó, sao ngài lại không biết tính cậu ấy bướng bỉnh như vậy?
Trần Xương Khoa đang uống rượu với Tôn Đăng Khoa, nghe thấy vậy cũng khổ sở than thở:
- Đừng nói nữa, tôi còn đang nghĩ xem về sau sẽ phải giải thích chuyện này như thế nào với lão Tứ đây. Thằng ranh này bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng khẳng định vẫn còn gút mắc. Cần phải nghĩ ra một biện pháp mới được.
Tôn Đăng Khoa vừa nghe vậy, sắc mặt hơi hơi hơi biến hóa, thầm nghĩ còn như vậy cơ à? Trần gia có một nhân tài tuổi còn trẻ mới xuất hiện như vậy, Tôn Đăng Khoa cũng biết, chỉ có điều quên tên.
- Nhị ca, Tứ ca hiện giờ là cấp phó bộ nhỉ?
Tôn Đăng Khoa bâng quơ hỏi.
Trần Xương Khoa lặng lẽ gật đầu nói:
- Đúng vậy, lão Tứ này tính cách nóng nảy. Trước kia ở tỉnh Giang Nam, hình như cũng vì một người đàn bà mà một phát đá bay hai thường ủy tỉnh ủy. Ông cụ nhà chúng tôi không ngờ vẫn cưng chiều nó.
Lời này nghe như là oán giận nhưng lọt vào trong đầu Tôn Đăng Khoa lại có cảm giác không ổn. Một người mạnh mẽ như vậy, hôm nay lại mang thù, liệu hắn có ngầm tính nợ mình không?
- Nhị ca, nếu không ngày mai tôi bày một bàn tiệc, xin lỗi Tứ ca nhé?
Tôn Đăng Khoa cần phải tiêu trừ tai hoạ ngầm, chỉ cần Dương Phàm đáp ứng, chuyện này sẽ tính là qua. Nếu sau này vẫn có thù oán thì khó mà lăn lộn được trong vòng tròn này nữa.
La Thành ở bên cạnh gật đầu nói:
- Tôi thấy chủ ý này không tồi.
Trần Xương Khoa liên tục lắc đầu nói:
- Đừng, ngàn vạn lần đừng! Nếu làm như vậy, lão Tứ sẽ cho rằng anh hoài nghi nó khí lượng nhỏ, hay là tôi đi giải thích một chút. Tôi sẽ xin cô Ba ra mặt, lão Tứ có lẽ sẽ nghe cô ấy.
- Cao! Thật sự là cao!
La Thành giơ ngón tay cái lên.
Tôn Đăng Khoa vừa nghe xong liền lộ ra vẻ cảm kích, nói:
- Nhị ca, vậy kính nhờ! Còn chuyện của ngài, khi về tôi nhất định sẽ nói tốt với ông cụ.
- Anh em nhà mình cả, nói khách khí thế làm gì. Có tiền thì cùng nhau kiếm, có em út thì cùng nhau chơi mà.
Trần Xương Khoa ra vẻ không hề để ý.
Tôn Đăng Khoa vội vàng khách khí nói:
- Đừng mà, tôi đâu dám kiếm tiền của ngài chứ.
Nói khách khí như thế tuy nhiên không hề có một chút thành ý. Trần Xương Khoa đáp ứng là sau khi đưa công ty lên thị trường chứng khoán sẽ cấp cho Tôn Đăng Khoa 10% cổ phần danh nghĩa, thu nhập một năm sẽ là con số không nhỏ. Tôn Đăng Khoa vừa nói xong liền hối hận, trong lòng âm thầm đau xót.
- Đừng chối từ, đã quyết định như vậy rồi, không được chối.
Trần Xương Khoa ra vẻ cực kỳ chân thành.
Tôn Đăng Khoa vốn thầm luyến tiếc, giờ vội vàng mượn cớ xuống thang, nói:
- Vậy cảm tạ Nhị ca.
Mấy kẻ lâu la xung quanh đều có bối cảnh gia đình, nghe hai người nói vậy, lập tức đều ồn ào nói:
- Nhị ca, ngài cho tôi mua cổ phần với.
Kẻ khác lại nói:
- Nhị ca, ngài ăn thịt, huynh đệ đi theo ăn canh.
Công ty đưa ra thị trường chứng khoán, chi phí ngoại giao, lặt vặt rất nhiều, Trần Xương Khoa hiểu rằng những kẻ này bình thường là khốn khiếp nhưng khi thật sự cần xử lý một số việc, sử dụng chúng lại rất thuận tiện.
Trần Xương Khoa vung mạnh tay nói:
- Đừng nói nữa, tôi sẽ xuất ra thêm 5% cổ phần nữa, mọi người cứ tùy tiện cấp ít tiền, mọi người chia nhau, nhiều hơn nữa thì không được đâu.
Nói xong, Trần Xương Khoa lộ ra vẻ tươi cười, trong lòng âm thầm đắc ý nghĩ: "Lão Tứ ơi lão Tứ, chiêu cáo mượn oai hùm này không tệ chứ?"
--------------------
- Đi đâu?
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, tiến về phía trước trong dòng xe đông đúc, Dương Phàm muốn đi nhanh cũng không thể. Khi phía trước có đèn đỏ, Dương Phàm quay đầu lại hỏi Tần Hinh.
- Em có một nhà trọ ở ngoại ô. Chỗ đó chỉ có em và trợ lý biết. Tuy nhiên hiện tại trợ lý của em đang ở đó. Chúng ta tới thì cô ấy lại phải chuyển sang chỗ khác.
Tần Hinh cười nói, Dương Phàm gật gật đầu, xe chuyển lên đường cao tốc.
Một giờ sau, xe xuất hiện ở trước nhà trọ của Tần Hinh. Trước khi xuống xe, Tần Hinh cẩn thận đội mũ, che kín hơn nửa khuôn mặt, còn đeo thêm cả khẩu trang, sau đó nhoẻn miệng cười với Dương Phàm:
- Không có biện pháp, em đã rời khỏi lâu như vậy, vừa trở về lại bị theo dõi.
Dương Phàm nhớ lại kẻ săn ảnh vừa rồi, trong lòng cảm thấy hơi lạ. Nếu thực sự bị chụp đem ra công chúng, sau này chắc chắn phiền toái không nhỏ. Nghĩ vậy, Dương Phàm âm thầm tự cảnh báo mình phải cẩn thận.
Sau khi cất xe, đi lên thang máy, bộ dạng của Tần Hinh rất khác thường, đúng là hấp dẫn không ít ánh mắt mọi người. Tuy nhiên hiện giờ trời lạnh, đội mũ, đeo khẩu trang trong thang máy cũng có thể hiểu được.
Sau khi chuông cửa vang lên, người ra mở cửa là một cô gái cũng không quá lớn tuổi. Lúc đầu Dương Phàm còn không để ý, tuy nhiên sau khi đi vào phòng, dưới ánh đèn sáng sủa, hắn mới thấy hình thức cô gái này không tồi, không ngờ có thể so sánh với Tần Hinh khi còn diễn xuất. Sao Tần Hinh lại tìm một trợ lý như vậy? Trong lòng Dương Phàm hơi kỳ quái nhưng cũng không quá để ý.
Sau khi vào cửa, trên mặt Tần Hinh lộ ra một tia biểu tình kỳ lạ, vội vàng kéo cô gái tới phòng bên cạnh nói chuyện. Dương Phàm ngồi một mình trên sô pha uống trà, đợi mọt lát sau, cô gái đi ra trước một mình, trên mặt ửng hồng, liếc Dương Phàm thật nhanh như kẻ trộm, quay người đi lên căn phòng trên lầu.
Một lát sau, Tần Hinh mang theo một chai vang đỏ ra. Lúc này Tần Hinh chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản, thấy Dương Phàm vẫn còn chưa cởi áo khoác, vội vàng cười tự trách:
- Nhìn em này, vội quá hóa loạn.
Nói xong, Tần Hinh buông chai rượu, lắc eo thon đi tới cười nói:
- Đưa áo khoác cho em, trong phòng đã bật điều hòa ấm rồi.
Dương Phàm cảm thấy bộ dáng Tần Hinh có chút khẩn trương, dường như có chuyện gì sợ Dương Phàm biết. Tuy nhiên Dương Phàm cũng không để tâm. Thực ra Dương Phàm không hề yêu cầu cao đối với Tần Hinh. Tần Hinh có không gian cuộc sống của mình, Dương Phàm có thể bảo vệ cô nhưng không thể can thiệp cuộc sống của cô được. Thậm chí nếu Tần Hinh tìm được người đàn ông khác, Dương Phàm nhiều lắm cũng chỉ mỉm cười, tỏ vẻ chúc phúc mà thôi. Tần Hinh có quyền theo đuổi cuộc sống của bản thân mình. Dương Phàm không hề có yêu cầu gì cả.
Cởi áo khoác, cả người thoải mái hẳn lên. Dương Phàm treo áo khoác lên, cầm lấy điều khiển từ xa bấm một cái. Một bản nhạc du dương vang lên. Tuy rằng Dương Phàm không biết bài này nhưng tiếng sáo du dương trong bản nhạc vẫn quấn lấy tâm tư Dương Phàm. Hắn không khỏi cẩn thận lắng nghe, cảm thụ sự vui vẻ mà âm nhạc mang tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.