Chương trước
Chương sau
Bên trong lời nói của Du Nhã Ny không có ý trách cứ, mà lại có ý trêu chọc. Dương Phàm nhìn Thu Vũ Yến, phát hiện nàng ngoại trừ có chút xấu hổ thì không hề có vẻ không hài lòng. Vì thế hắn liền ôm eo Thu Vũ Yến, tay kia ôm eo Du Nhã Ny, cười nói:
- Đi thôi, đi ăn thôi.
Thu Vũ Yến và Du Nhã Ny đều ngẩn ra một chút, lập tức từ từ tỉnh táo lại. Cũng may vừa ra cửa thì Dương Phàm buông tay ra, chẳng qua trước đó hai tay hơi sờ sờ lên mông hai người phụ nữ một chút, làm cho hai người phụ nữ vất vả lắm mới lấy lại bình tĩnh, bây giờ mặt lại thành đỏ ứng, không hẹn mà cùng nhìn đối phương một chút.
- trong tủ lạnh nhà chị có đồ ăn, về nhà tự mình nấu rồi ăn chứ?
Du Nhã Ny cười cười đề nghị, tâm tư rất rõ ràng là không muốn đi ra chỗ công cộng. Hai người phụ nữ xinh đẹp này đều nổi tiếng ở Nam Kinh, Dương Phàm cũng không phải người phụ nữ, cùng nhau xuất hiện nhất định không tốt.
Dương Phàm nghe xong có chút do dự mà nói:
- hai người biết nấu ăn chứ?
Du Nhã Ny và Thu Vũ Yến đồng thanh nói:
- Em / Anh không phải biết nấu sao?
Dương Phàm chỉ có thể vuốt mũi cười khổ một tiếng, tiện nghi của phụ nữ đâu dễ chiếm như vậy.
Đến biệt thự của Du Nhã Ny, Dương Phàm phát hiện mình sai lầm rồi. Hai người phụ nữ căn bản không định tự mình ra tay. Thu Vũ Yến cười cười đẩy Dương Phàm xuống ghế sô pha cười nói:
- Xem Tv, lên mạng, làm gì cũng được, nhưng không được vào bếp. Đó không phải nơi người đàn ông đi vào.
Dương Phàm cười cười vào phòng ngủ bật máy tính để bàn, thấy bên cạnh còn có đĩa Cd, vì thế hắn đưa vào ổ Cd mà mở.
Một bài hát vang lên, Dương Phàm nghe không khỏi nhập tâm, nhắm mắt hưởng thụ âm nhạc.
- Em cũng thích nghe nhạc này sao?
Du Nhã Ny đột nhiên xuất hiện ngoài cửa, cười cười nhìn vào trong. Dương Phàm mở mắt cười nói:
- Nghe không hiểu nhiều lắm, chỉ là cảm nhận giai điệu mà thôi.
- Thứ tốt đẹp, ai cũng thích.
Du Nhã Ny nói một câu như vậy, sau đó đi tới trước tủ quần áo chọn một bộ, cười cười quay đầu lại nói:
- Nhắm mắt lại, không cho nhìn lén.
Dương Phàm chép chép miệng quay đầu đi chỗ khác rồi cười nói:
- Em nhìn còn ít sao? Có phải là không tự tin/
- Đúng vậy, chị già rồi, không tự tin với dáng người của mình.
Du Nhã Ny nói có chút ai oán. Đúng lúc này đột nhiên trên lưng có thêm một bàn tay, ngực đột nhiên bị tập kích,nngón tay lạnh lẽo túm lấy điểm đỏ tước ngực. Du Nhã Ny như không có xương, cả người mềm nhũn, dựa vào ngực người đàn ông, trong miệng nhỏ giọng xin xỏ:
- Đừng mà, đang nấu cơm mà.
- Đã lâu không gặp, thực ra em rất nhớ chị. Đáng tiếc mọi người đều bận bịu, hiếm có cơ hội gặp nhau. Một năm tiếp theo em có lẽ rất nhàn nhã, sau này nhất định sẽ đến thăm hai người nhiều hơn.
Dương Phàm vừa nói, tay đang không ngừng lướt trên da thịt nóng bỏng mà mềm mại.
m nhạc nhẹ nhàng vang vọng trong không khí, Du Nhã Ny khẽ nhắm mắt lại, rất hưởng thụ bàn tay nóng bỏng của người đàn ông vuốt ve, không ngừng lắc lư thân thể, phối hợp hoạt động của tay. Khi đầu ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng di động ở khe sâu ẩm ướt, cả người Du Nhã Ny run lên một chút, ngẩng đầu dùng ánh mắt mông lung và giọng nói cầu khẩn như rên rỉ:
- Đừng mà, còn phải nấu cơm.
Thái độ không kiên định này chẳng những không cắt ngang ý định tiếp tục của Dương Phàm, ngược lại giờ phút này vẻ mặt đầy dâm đãng của của Du Nhã Ny càng khơi dậy phản ứng của Dương Phàm.
Khi gian tình đang thiêu đốt, tiếng bước chân làm Du Nhã Ny giật mình, vội vàng ra khỏi lồng ngực Dương Phàm, vội vàng sửa lại quần áo. Vừa nãy người phụ nữ còn vô cùng gợi cảm, trong nháy mắt biến thành chủ tịch Du rất đoan trang. Chỉ là trên mặt đang đỏ hồng đã bán đứng Du Nhã Ny.
- Hết ... em ...
Thu Vũ Yến không nói gì, trên mặt lộ ra nụ cười mập mờ, nhìn một chút cái này cái kia, giám đốc rồi nói:
- Em đi gọi người mang ga tới.
- Để chị đi gọi điện bảo người mang ga tới.
Du Nhã Ny hơi kẹp chặt hai chân lại, làm ra tư thế ưỡn ngực vểnh mông, trên mặt vẫn duy trì vể bình tĩnh, nhưng thực ra lại hơi bối rối vuốt chân ra ngoài.
Thu Vũ Yến hít hít một hơi, thản nhiên nói:
- Mùi gì thế không biết.
Sau đó tự mình đi ra ngoài coi như không có việc gì. Dương Phàm ngồi trong phòng lắc đầu cười khổ nhìn theo bóng lưng của Thu Vũ Yến mà nói:
- Không ngờ em cũng học xấu.
Thu Vũ Yến ngẩn ra một chút, vai không nhịn được run lên, nhưng vẫn rất nhẫn nại không cười thành tiếng đi ra.
Bốn món ăn và một món canh, hai người phụ nữ bận rộn sống gần một tiếng mới làm xong. Nguyên nhân này làm cho Dương Phàm ngồi trước mâm cơm mà không khỏi do dự, lo lắng mấy món ăn này vào bụng có bị đau bụng không?
- Có thể ăn không?
Dương Phàm nhìn nhìn món cá, lộ ra vẻ nghi ngờ.
Du Nhã Ny cười hắc hắc nói:
- Món này không phải chị làm, chị không đảm bảo.
- Ăn thì ăn đi, anh nói nhiều như vậy làm gì chứ?
Thu Vũ Yến rất rõ ràng tỏ vẻ bất mãn. Món cá này là Thu Vũ Yến chuẩn bị mất gần một tiếng mới xong, không ngờ lại bị Dương Phàm nghi ngờ.
Dương Phàm lộ ra vẻ mặt cảm tử quân, cầm đũa lên gắp một miếng cá nếm thử, trên mặt không hề có chút biểu cảm mà nhai. Trong ánh mắt chờ đợi của Thu Vũ Yến, Dương Phàm buông đũa, cười cười một tiếng mà thản nhiên nói:
- Ừ, quả thật là không thừa muối.
Thu Vũ Yến giật mình, vội vàng cầm đũa nếm thử một chút, sau đó trừng mắt nhìn nhìn Dương Phàm mà nói:
- Đáng ghét.
Dương Phàm cười hắc hắc mà nói:
- Chỉ đùa một chút để sôi động không khí mà thôi.
Người đầu tiên ăn xong buông đã là Dương Phàm, sau đó hắn đưa tay về phía Du Nhã Ny mà nói:
- Đưa chìa khóa xe cho em, đi đến ủy ban nhân dân tỉnh một chuyến.
Hành động này lập tức làm Du Nhã Ny và Thu Vũ Yến nhìn Dương Phàm đầy tức tối. Du Nhã Ny vứt chìa khóa cho Dương Phàm rồi ra vẻ khó chịu nói:
- Chị biết em không tốt bụng chuyên môn đến thăm chị mà. Đi xe Audi đi, xe đó không quá bắt mắt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Xe Audi không có giấy thông hành, có vào được ủy ban nhân dân tỉnh không?
Thu Vũ Yến bổ sung một câu. Dương Phàm lúc này mới nhớ đến chuyện đó, gật đầu nói:
- Được rồi, tôi đi xe của mình là xong.
- Đừng mà, chị lái xe đưa em đi là được chứ gì.
Du Nhã Ny cười cười nói một câu, đây là đoạt lấy trước Thu Vũ Yến. Thu Vũ Yến không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, đứng lên thu dọn bàn.
- Không có gì đâu, cùng đi đi.
Dương Phàm cười nói ra câu mà Thu Vũ Yến và Du Nhã Ny hy vọng nhất. Dương Phàm đi ủy ban nhân dân tỉnh Giang Tô tự nhiên không phải là xem nhân vật bình thường. Hai người phụ nữ trong giới kinh doanh đương nhiên hy vọng có thể đi theo làm quen một chút.
Hai người phụ nữ giống như đã bàn trước, đều nhìn Dương Phàm với ánh mắt hài lòng, vội vàng cùng nhau ra tay dọn bàn. Dương Phàm châm điếu thuốc ngồi trên sô pha hưởng thụ. Hai người phụ nữ làm xong đều về trong phòng của mình. Mặc dù không nói làm gì, nhưng Dương Phàm không cần suy nghĩ cũng biết, hai người phụ nữ đang thay quần áo.
Có thể là do vấn đề thói quen, hai người phụ nữ gần như đồng thời đi ra, đều không mất đến 10 phút để thay quần áo, đều mặt một chiếc váy rất bình thường, khí chất liền thay đổi hẳn. Một người phụ nữ đoan trang không mất vẻ xinh đẹp, một người bình tĩnh không mất vẻ quyến rũ. Một người đầy đặn thành thục, một tươi trẻ xinh đẹp.
Hai người phụ nữ nói về dung mạo đều là đứng đầu, đứng cạnh nhau quả nhiên làm cho phòng khách có cảm giác chói mắt.
- Tôi vào toilet đã.
Dương Phàm có chút không tự tin, vào toilet chải lại tóc một chút, sau khi đi ra hai người phụ nữ đồng thời nhìn Dương Phàm với ánh mắt đắc ý. Điều này làm cho Dương Phàm có chút xấu hổ, cười cười một tiếng rồi nói:
- Hai người quá xuất sắc, tôi không dám khinh thường.
Hai người phụ nữ cùng đồng thanh cười đắc ý.
Xe không có giấy thông hành cũng không có nghĩa không thể vào trụ sở ủy ban nhân dân tỉnh. Dương Phàm trước khi xuất phát đã gọi điện tới phòng làm việc của Điền Trọng. Sau khi bên kia nghe liền cung kính cười nói:
- Điền thúc, cháu mang hai người bạn đến gặp chú, có tiện hay không?
Điền Trọng vừa mới đi làm nhận được điện thoại của Dương Phàm làm cho tâm trạng rất tốt, cười ha hả mà nói:
- Đến đây đi, chú bảo thư ký chờ ở cửa, miễn phải đăng ký xe cho phiền phức.
Sự cẩn thận của Điền Trọng đã thể hiện ra trong chuyện này. Điền Trọng ngồi trên vị trí chủ tịch tỉnh Giang Tô sắp hai khóa, rất có thể trở thành bí thư thị ủy. Bí thư thị ủy tỉnh Giang Tô, như vậy chính là ủy viên Bộ Chính trị, đại biểu cho kiếp sống chính trị của một người đã bước lên một bậc thang mới, tiến bộ thêm một bước.
Lúc này Dương Phàm đi tới, Điền Trọng tự nhiên là hoan nghênh. Dương Phàm hôm nay đúng là như diều gặp gió, rất nhiều chuyện Điền Trọng cũng hiểu khá rõ tình hình. Dương Phàm ở ẩn tại Bắc Kinh, khả năng rất lớn là đi theo một con đường mọi người vẫn đi, dần dần hướng đến vị trí cao hơn.
Điền Trọng đã đổi thư ký, một người đàn ông khoảng 40 thoạt nhìn rất trầm ổn, đứng trước cửa lớn rất kiên nhẫn chờ. Khi xe đến, thư ký liếc mắt một cái là nhận ra Dương Phàm, vội vàng đi lên cười cười mà nói:
- Là phó viện trưởng Dương phải không?
Từ cách xưng hô này có thể thấy thân phận của Dương Phàm bây giờ là gì, Điền Trọng hiểu rất rõ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.